Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com Tổng hợp các câu truyện hay và ý nghĩa Sat, 24 Sep 2022 05:56:36 +0000 vi hourly 1 //wordpress.org/?v=5.6 //pallas-international.com/wp-content/uploads/2021/11/cropped-truyenchobe-32x32.jpg Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com 32 32 Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/su-tich-hoa-phung-tien/ Sat, 24 Sep 2022 05:56:36 +0000 //pallas-international.com/?p=2789 Rôta có một vườn hoa rất đẹp và rất l? Những hạt giống ấy là do các chú chim mang đến cho cô gieo trồng. Cô b?phù thủy hãm hại và b?bắt giam trên giàn lửa

The post S?tích Hoa phụng tiên (hoa móng tay) appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Rôta có một vườn hoa rất đẹp và rất l? Những hạt giống ấy là do các chú chim mang đến cho cô gieo trồng. Cô b?phù thủy hãm hại và b?bắt giam trên giàn lửa. Mùa xuân tới các chú chim mang hạt giống đến nhưng là m?của Rota m?cửa. Sau đó bà gieo trồng chúng sau khi n?hoa bà nhìn những bông hoa ấy là phương thuốc thần hiệu giúp bà tr?vết thương ?tim. Loài hoa ấy chính là Hoa Phụng Tiên.

S?tích Hoa phụng tiên (hoa móng tay)
S?tích Hoa phụng tiên (hoa móng tay)

Niềm vui duy nhất trong đời của bà th?cày Mađara là cô con gái Rôta. Rôta qu?là một cô gái hiếm thấy ?nước da rám nắng, hay lam hay làm, tính tình xởi lởi. Mới sáng ra nàng đã gặt được gần nửa cánh đồng lúa, chiều đến, trên đường tr?v? nàng luôn miệng ca hát.

Việc luôn chân luôn tay, vậy mà cô gái c?như bông hoa bừng n? có d?kiếm khắp làng cũng không có bông hoa nào sánh được với nàng. Chính người làm vườn của trang trại cũng rất thích được ngắm nghía rừng hoa của Rôta đang đ?khoe sắc. Mặc dù tên điền ch?đã mang v?nhà đ?loại hạt giống và cây non, nhưng loại hoa như của Rôta thì y lại không có. Vậy nàng đã kiếm đâu ra? Rôta vừa mỉm cười vừa đáp:

?Bầy chim non đã mang hạt giống t?miền xa l?v?cho tôi đấy. Tôi không nói dối ngài đâu.

V?mùa Xuân, khi đàn chim én bay đến sớm, hy vọng tìm nơi ấm áp trú ng? Rôta thường bắt chúng nhốt vào lồng, đưa vào trong nhà nuôi dưỡng, chăm bẵm và khi mùa lạnh qua đi, nàng lại th?chúng v?trời. Bầy chim thơ dại muốn đền đáp ơn hu?của nàng Rôta tốt bụng, song nàng ch?mỉm cười, nói:

?Ta cần thật nhiều loại giống hoa của các miền xa l? Chim hãy mang v?cho ta!

Bầy chim đã gi?lời hứa. Rôta lấy làm sung sướng được chia s?với ch?em vì s?phong lưu của mình. Người thì nàng cung cấp hạt giống, k?thì nàng cho cây non. Nàng càng t?ra hào hiệp với mọi người bao nhiêu, hoa trong vườn nhà nàng càng đơm hương, khoe sắc rực r?bấy nhiêu. Duy ch?có Kexta, người đàn bà ?bên cạnh là nàng không bao gi?cho một hạt giống nào, mặc dù bà ta có hỏi xin.

Hoa móng tay màu tím
Hoa móng tay màu tím

?Con ngặt nghèo với láng giềng gần như th?đ?làm gì? ?M?phàn nàn với Rôta, nhưng nàng lại đáp, giọng dứt khoát:

?Con s?không cho m?rắn độc này dù ch?là một bông hoa nh?

Kexta không phải là rắn độc mà là ch?nuôi rắn. Ai cũng biết m?ta thường nuôi đến bảy con rn đc trong nhà và lần lượt cho chúng bú sữa của mình.

Một hôm, sau khi đã bú no, con rắn đầu tiên nói nh?vào tai m?:

?Vì sao hoa của nhà Rôta lúc nào cũng bừng n? còn hoa nhà bà thì không?

Kexta nổi cơn tam bành, dẫm nát hết vườn hoa của Rôta, thậm chí c?hàng rào cao bao quanh khu vườn m?cũng phá đi.

Con rắn th?hai ?eo :

?Nếu bà có nhiều hoa đẹp, bà có th?đem ra ch?bán, bà s?thu được cơ man nào là tiền!

“Ôi, tiền! Tiền! Ta s?tích góp được nhiều tiền!?Kexta như một k?điên khùng. Lúc ấy có một người l?mặt đói rách ghé vào sân nhà m?xin ăn, con rắn th?ba xúi:

?Ch?có phung phí tiền của nhà mình, dù cho hắn chết ngay tại đây!

Người l?mặt liền b?sang nhà khác xin ăn. Th?rồi con rắn th?năm lại phun phì phì vào tai m?những lời đường mật:

?M?bà đã còng lưng vì bà rồi, vậy bà làm việc đ?làm gì? Tốt nhất là bà nên nằm khệnh vi chiếc chăn bông, gối nhung kia mà ngh?cho kho?

Kexta nằm ườn ra giường. Con rắn th?sáu lại khích bác bà:

?Láng giềng ?đây rất tốt bụng với nhau. Bà th?xúi h?cãi nhau xem sao.

Th?là Kexta vùng dậy, chạy ngay sang nhà ?Babenca vốn nh?d?và hay ba toác, ruột đ?ngoài da.

?Này, Babenca, ta đã bắt qu?tang chồng mi hay trèo qua cửa s?sang nhà con Rôta đó.

Mới nghe nói th? cái lưỡi của Babenca đã liến láu t?bên. ?xộc ngay sang nhà k?tình địch. Nhưng con rắn th?bảy mới là đáng gờm nhất. Nó luôn luôn r?r?bên tai Kexta:

?Phải bằng mọi cách quấy rối cuộc sống của con người. Làm sao cho c?ngày lẫn đêm h?không th?sống yên.

Và m?Kexta đã nghĩ ra một qu?k? M?buộc con chó vào đầu một sợi dây ngắn và đặt cách con vật không xa lắm một đĩa thức ăn thơm phức. Con chó ban ngày thì sủa ông ổng, tối đến c?rống lên thảm thiết khiến láng giềng không sao chịu nổi.

Bà ch?rắn là một con người như th? Rôta không th?đem hoa cho m?ta được. Còn Rôta, l?ra nàng đã lấy chồng, đã sinh con, đ?cái và được hưởng một cuộc đời hạnh phúc, nếu không có đợt săn lùng phù thu?do đám chức sắc trong vùng dấy lên. S?c?này như một làn sóng rất xa, bắt đầu t?x?s?mặt trời lặn và kết thúc ?nơi mặt trời mọc. Lũ sai nha trong làng Rôta đem chiếu ch?của quan trên v?lập danh sách những người b?coi là phù thủy. Nhưng phù thủy ?đâu? Đó là câu hỏi làm lũ sai nha phải đau đầu. Chúng bèn treo giải thưởng lớn cho người nào có công phát giác phù thủy.

Phụng tiên hồng
Phụng tiên hồng

Lập tức, bảy con rắn độc đồng thanh mách Kexta:

?Th?là bà có dịp tr?thù con Rôta nanh nọc rồi đó. Bà hãy đến gặp các quan và tâu rằng chính nó là phù thủy. Bà còn được thưởng tiền nữa đấy.

Bà ch?rắn ch?ch?có th? M?te tái chạy đến gặp các v?chức sắc và không ngớt lời vu cáo Rôta:

?C?sao hoa vườn nhà nó lại n?nhiều và tươi tốt như vậy? Nh?phép tà đấy! Vì sao lũ chim lại giúp nó? Có phép tà đấy! Vì sao lúc nào nó cũng hát với hỏng?

Các v?chức sắc c?mừng vì đã tìm được phù thủy, chúng bất chấp c?l?làng, chẳng tin bất k?một lời nói trung thực nào, ch?tin lời m?ch?rắn. Rôta b?chúng đem thiêu đốt trên giàn lửa. Sau đó chúng tâu lên triều đình rằng an ninh ?làng quê đã tr?lại bình thường.

Mùa xuân tới, bầy chim t?khắp các miền xa xôi bay tới đậu trên cửa s?nhà Rôta cùng với rất nhiều loại giống hoa. Bầy chim rất đỗi kinh ngạc khi thấy một bà lão lưng còng ra m?cửa s?ch?không phải là Rôta.

Mađara, m?của Rôta, đã đem những hạt giống trồng vào một chậu hoa. Chẳng bao lâu người ta thấy có những bông hoa đ?như lửa mọc lên.

?Những bông hoa đáng yêu của ta! Các người khác nào cặp má hồng hào của Rôta! Các ngươi s?là phương thuốc thần hiệu giúp ta tr?vết thương nơi trái tim.

T?đó, h?có người nào b?nỗi cay đắng dày vò, bà m?Rôta lại đem giống dầu thơm đó phân phát cho h? Chẳng bao lâu trên khắp các cửa s?các gia đình nghèo đều n?óng ánh những bông hoa đ?tươi ?đấy chính là Hoa Phụng Tiên.

—pallas-international.com—

The post S?tích Hoa phụng tiên (hoa móng tay) appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/hoang-anh-va-gau/ Wed, 23 Mar 2022 01:17:12 +0000 //pallas-international.com/?p=2275 Một ngày hè, gấu và sói đi dạo chơi trong rừng. Gấu nghe có tiếng chim hót véo von, liền hỏi bạn:

The post Hoàng Anh và gấu appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Hoàng Anh và Gấu
Hoàng Anh và Gấu

Một ngày hè, gấu và sói đi dạo chơi trong rừng. Gấu nghe có tiếng chim hót véo von, liền hỏi bạn:

?Sói này, chim gì mà hót hay th??

Sói đáp:

?Vua loài chim đấy. Bọn mình có gặp thì phải cúi chào đấy nhé.

Nhưng đó ch?là chim hoàng anh. Gấu nói:

?Nếu qu?như vậy thì tôi muốn xem cung điện của hắn ra sao. Anh dẫn tôi đi nhé.

Sói đáp:

?Đâu có d?th? Anh phải đợi vua và hoàng hậu đi đã ch?

Gấu và sói đ?ý ch?gốc cây có t?chim rồi đi. Nhưng gấu đứng ngồi không yên, muốn xem cung điện cho k?được, nên một lát sau lại lộn lại. Đúng lúc vua và hoàng hậu vừa bay đi khỏi, gấu ngó vào thấy năm sáu con chim nh?nằm trong. Gấu kêu lên:

?Cung điện nhà vua gì mà th?này? Nhà ?tồi tàn quá! Hạng chúng bay thì con vua cháu chúa quái gì! Chúng bay chẳng qua là bọn con nhà đê tiện.

Mấy chú hoàng anh nghe thấy th?giận lắm quát:

?Đừng có nói láo! B?m?chúng tôi dòng dõi quí phái c? Thằng gấu kia, chuyện này nhất định phải làm cho ra nh?mới được.

Gấu và sói s?quá quay v?chui vào hang. Các chú hoàng anh vẫn kêu la rầm rĩ. Khi b?m?chúng tha mồi v? chúng mách:

?Chúng con không động đến một cái chân ruồi nh?đâu. Chúng con can tâm chết đói nếu b?m?không làm cho ra nh? chúng con có phải là con vua cháu chúa hay không? Thằng gấu nó đến đây s?nhục chúng con.

Vua cha nói:

?Các con c?yên tâm, cha s?làm chuyện này cho ra nh?

Vua cùng hoàng hậu liền bay đến hang gấu gọi:

?Lão gấu già cảu nhảu kia, tại sao ngươi dám s?nhục con ta? Thật là vô phúc cho ngươi, ta s?đấu với ngươi một trận sống mái cho rõ trắng đen.

Th?là hoàng anh khai chiến với gấu. Gấu cầu cứu tất c?các loài thú. Bò này, lừa này, hươu này, nai này?tất c?các loài vật bốn chân trên mặt đất. Hoàng anh thì đi gọi các loài bay trên trời: không phải ch?có chim chóc lớn nh?mà thôi đâu, mà còn có c?loài ruồi, loài nhặng, loài ong nữa.

Sắp đến ngày đánh nhau, hoàng anh phái trinh sát đi dò xem ai là tướng ch?huy quân địch. Nhặng là trinh sát tinh khôn nhất bay vào rừng tìm nơi quân địch tập hợp. Quân địch đang bày mưu tính k??một gốc cây. Nhặng ẩn mình sau một chiếc lá trên cây nghe thấy gấu gọi cáo bảo:

?Cáo này, mày khôn nhất các giống vật, mày làm tưng ch?huy đi.

Cáo nói:

?Được, nhưng gi?tao lấy gì làm hiệu nào?

Không con nào nghĩ ra. Cáo liền bảo:

?Tao có một cái đuôi đẹp, vừa dài vừa rậm, rõ là chùm lông đ? H?tao giơ đuôi lên nghĩa là mọi việc đều ổn, chúng bay c?việc tiến; h?tao h?đuôi xuống, thì chúng bay lo mà chạy thoát thân cho mau.

Nhặng nghe thấy th?bay v?báo cho hoàng anh. Trời tang tảng sáng, loài vật bốn chân ầm ầm kéo ra trận, mặt đất rung chuyển như có sấm động. Hoàng anh và quân của mình xuất trận trên không trung kêu vo vo, bay rào rào, nghe đến kinh hồn. Hoàng anh phái ong bầu đến bám sát đuôi cáo, ra sức đốt. Cáo b?đốt lần đầu giật bắn mình, giơ một chân lên, nhưng vẫn c?nhịn giơ đuôi lên thẳng. B?đốt lần th?hai, cáo đành h?đuôi xuống một tí. Đến lúc b?đốt lần th?ba thì cáo chịu không nổi nữa, kêu lên, cụp đuôi vào hai chân. Thấy vậy, các con bốn chân đều cho là mọi việc hỏng bét rồi, vội b?chạy v?hang. Th?là chim được trận. Vua và hoàng hậu liền bay v?t?gọi con bảo:

?Các con thích nhé, thôi c?ăn uống thỏa thê đi, chúng ta thắng trn rồi.

Các chim Hoàng t?đáp:

?Nếu bản thân gấu không chịu đến xin lỗi và nhận chúng con là con nhà dòng dõi thì nhất định chúng con không chịu ăn đâu.

Hoàng anh bay đến hang gấu quát:

?Đ?gấu cảu nhảu, muốn sống thì đến xin li con ta, nhận chúng là con nhà dòng dõi, nếu không thì mày thịt nát xương tan bây gi?

Gấu s?quá, lết đến t?chim xin lỗi. Lúc ấy các chim hoàng anh nh?mới chịu thôi và ăn uống vui chơi cho đến khuya.

Trò truyện cùng bé

Câu chuyện thật là hay, phải không các em? Qua câu chuyện ta thấy rằng: sức mạnh không phải là vũ khí duy nhất đ?chiến thắng đối phương mà trí thông minh mới là sức mạnh to lớn giúp ta chiến thắng mọi k?thù.

The post Hoàng Anh và gấu appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/tho-va-nhim-truyen-co-grimm/ Mon, 21 Mar 2022 02:51:55 +0000 //pallas-international.com/?p=2267 Hồi đó là mùa thu, lúa mạch đen đang tr?bông. Vào một bui sớm, khi mặt trời đã lên cao, ngọn gió ban mai ấm áp thổi lướt qua thân lúa, chim sơn ca hót vang

The post Th?và nhím – truyện c?Grimm appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Th?và nhím
Th?và nhím

Chuyện này nghe như có v?chuyện bịa các bạn ? nhưng đó là chuyện có thật đấy. Chuyện này do ông nội tôi k?lại, mỗi lần k?ông tôi thường bảo:

– Các cháu thấy không, đó là chuyện có thật ai mà bịa ra chuyện đ?k?làm gì.

Đầu đuôi câu chuyện như th?này:

Hồi đó là mùa thu, lúa mạch đen đang tr?bông. Vào một buổi sớm, khi mặt trời đã lên cao, ngọn gió ban mai ấm áp thổi lướt qua thân lúa, chim sơn ca hót vang trong không trung, ong bay vo vo trên cánh đồng.

Mọi người đều mặc quần áo đẹp, ai nấy vui v? k?c?chú Nhím cũng vậy. Nhím đứng trước cửa nhà mình, hai tay buông thõng, đứng hóng gió mát sớm mai, miệng lẩm bẩm hát một bài ca như chúng ta vẫn thường nghe h?hàng nhà Nhím nghêu ngao hát.

Chợt Nhím nảy ra một ý là trong khi đợi v?rửa ráy mặc quần áo cho con, chú th?dạo ra đồng xem hồi này c?cải đã mọc cao chưa. Ch?là c?cải mọc ?cánh đồng cạnh nhà, chú và gia đình vẫn thường ra thu hoạch v?dùng, lâu dần coi đó là của riêng của mình.
Đã nói là làm.

Nhím đóng cửa lại rồi đi ra đồng. Nhưng chưa đi khỏi nhà bao xa, Nhím định đi vòng qua hai bụi rậm gai đ?băng tắt sang ruộng c?cải thì gặp ngay Th?cũng đang ra thăm đồng, có nghĩa là Th?cũng ra xem bắp cải của mình ra sao.

Khi đi giáp mặt Th? Nhím thân mật chào hỏi. Nhưng Th?t?cho mình là hạng người cao sang, t?v?kiêu k? không thèm đáp l?ngay, mà còn vênh mặt lên dáng khinh khỉnh nói:

– Th?nào, mới sớm tinh mơ mà đã chạy quanh đồng làm gì th?chú mày?

Nhím đáp:
– Tôi đi dạo chơi một chút.

Th?mỉm cười hỏi:
– Chú mày mà cũng đi dạo chơi à? Có l?chú mày nên dùng chân vào việc khác thì tốt hơn.

Cái lối nói ấy làm nhím tức điên người lên, mọi việc chú đều nhẫn nhục chịu đựng được, nhưng nói đến đôi chân khoèo, cái tật vốn bẩm sinh của chú, thì chú không th?nhịn được.

Chú bảo Th?
– Có l?anh lầm, chắc gì đôi chân anh đã làm nên chuyện hơn người khác?

Th?kiêu hãnh nói:
– Tôi nghĩ, nhất định là hơn hẳn.

Nhím nghĩ bụng: “Có giỏi thì hãy th?sức xem sao,” rồi nói:
– Ta th?cái coi, nếu chạy thi th?nào tôi cũng chạy vượt anh.

Th?cười nhạo:
– Thật là nực cười chưa! Chú với đôi chân khoèo ấy à?… Thôi được! Chú muốn th?cũng được, nếu chú cao hứng! Th?cuộc cái gì nào?

Nhím nói:
– Một bình sữa.

Th?h?hởi:
– Được, đập tay cuộc nhé, có th?tiến hành ngay được chưa?
Nhím nói:
– Chưa, làm gì mà vội vã th? Bụng tôi đang đói cồn cào. Trước tiên phải v?nhà, ăn chút lót d?cái đã. Nửa gi?nữa tôi s?lại đây.
Nói xong, Nhím đi, còn lại Th?rất khoái chí v?chuyện này. Dọc đường v?nhà, Nhím nghĩ bụng:
– Th?cậy chân dài, nhưng mình s?có cách đ?thắng ch? Th?tuy ra v?cao sang th? nhưng vốn là anh chàng ngốc nghếch nên th?nào cũng thua cuộc.
V?đến nhà, Nhím bảo ngay v?
– Nhà nó ơi, mặc quần áo nhanh lên, mình phải ra đồng với tôi cái đã.
V?nhím hỏi:
– Có chuyện gì th?
– Tôi đánh cuộc với th?lấy bình sữa. Tôi s?chạy thi với Th? trong chuyện này mình phải giúp tôi một tay.
V?Nhím càu nhàu la lối:
– Ối trời ơi, ông ơi! Ông thông minh đ?đâu, mất trí rồi hay sao? Ông nghĩ th?nào mà chạy thi với th?
Nhím nói:
– Này bà nó ơi, bà đừng có gào lên th? đó là chuyện của tôi, bà đừng lo, bà mặc quần áo nhanh lên rồi đi cùng với tôi.
Cô Nhím không biết làm sao, đành đi theo chồng.
Dọc đường Nhím bảo v?
– Lưu ý nghe tôi nói nhé! Có nhìn thấy cánh đồng lớn kia không, chúng tôi s?chạy trên cánh đồng ấy. Th?s?chạy trong một luống, tôi trong một luống khác, mà chúng tôi s?bắt đầu chạy t?trên xuống. Nhà ch?việc đứng đây, ch?cuối luống này. Khi Th?chạy t?phía kia tới thì nhà ch?việc kêu lên gọi: “Tôi ?đây rồi!.”
Đến cánh đồng, Nhím ch?ch?cho v?đứng rồi đi ngược lên. Tới đầu đằng kia đã thấy th?đợi ?đấy rồi. Th?bảo:
– Chạy được chưa nào?
Nhím đáp:
– Được, nào chạy!
Hai con mỗi con đứng vào một luống. Th?đếm: “Một, hai, ba!” rồi chạy như gió bão dọc theo cánh đồng. Nhím ch?chạy ba bước rồi rúc vào luống cày ngồi im. Khi Th?chạy như bay xuống tới đầu cánh đồng thì v?Nhím kêu lên:
– Tôi ?đây rồi!
Th?giật mình, ngạc nhiên lắm. Nó đinh ninh là chính Nhím gọi nó. Vì v?Nhím giống chồng y hệt, điều đó ai cũng biết.
Th?nghĩ bụng: “Có cái gì không ổn đây!.”
Th?nói:
– Chạy lần nữa. Lần này chạy ngược lên!
Rồi nó chạy như gió bão, tai đập phần phật vào đầu. Nghe lời chồng, v?Nhóm vẫn đứng nguyên ch?cũ. Th?chạy lên đến nơi, Nhím lại gọi:
– Tôi ?đây rồi!
Th?tức điên, kêu:
– Chạy lần nữa, nào chạy xuống!
Nhím đáp:
– Chẳng sao c? Theo tôi, anh thích chạy bao nhiêu lần cũng được.
Th?chạy như vậy đến bảy mươi ba lần, mà Nhím vẫn đ?sức chạy. Mỗi lần Th?chạy tới đầu trên hay đầu dưới thì Nhím chồng hay Nhím v?lại nói: “Tôi ?đây rồi!.”

Đến lần th?bảy mươi tư thì Th?đành b?cuộc, ngã lăn ra đất, nằm ngay đơ giữa đồng. Nhím thắng cuộc liền gọi v?ra uống sữa ri cùng nhau vui v?v?nhà. Nếu hai v?chồng

Nhím chưa chết thì ắt hẳn là còn sống, các cháu ?
Như vậy là ?cánh đồng Buxtehud, Nhím đã thắng Th?trong cuộc chạy thi và t?đó không có con th?nào nghĩ đến chuyện chạy thi với loài nhím Buxtehud na.

The post Th?và nhím – truyện c?Grimm appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/mon-qua-cua-nhung-nguoi-ti-hon/ Mon, 21 Mar 2022 02:43:07 +0000 //pallas-international.com/?p=2264 Một bác th?may và một bác th?vàng cùng đi trẩy hội. Một hôm, khi mặt trời vừa lặn sau núi, h?nghe thấy có tiếng nhạc t?xa vọng lại, càng đến gần càng rõ.

The post Món quà của những người tí hon appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Một bác th?may và một bác th?vàng cùng đi trẩy hội. Một hôm, khi mặt trời vừa lặn sau núi, h?nghe thấy có tiếng nhạc t?xa vọng lại, càng đến gần càng rõ. Tiếng nhạc âm vang k?l? và xao xuyến lòng người khiến hai khách b?hành quên c?mệt nhọc c?thẳng hướng đò rảo bước.

Khi trăng lên thì h?cũng vừa đặt chân tới một qu?đồi và nhìn thấy một đám đông người nh?bé, nam n?cầm tay nhau nhảy múa vui v?và ca hát tưng bừng. Chính đó là âm thanh mà hai khách b?hành nghe thấy khi đi đường.

Một ông lão to lớn hơn những người khác một tí ngồi ?giữa, áo quần sặc s? chòm râu bạc phơ rũ xuống quá ngực. Hai người ngạc nhiên đứng ngẩn ra xem. Ông lão vẫy tay mời hai người vào nhảy, những người tí hon m?rộng vòng đ?h?vào.

Bác th?vàng có bướu ?lưng với tính liều lĩnh vốn có ?những người gù, bước vào trước. Bác th?may cảm thấy ngượng ngùng, do d?nhưng thấy vui quá cũng bước theo vào. Khi vòng múa khép lại, những người tí hon lại ca múa tưng bừng.

Ông lão rút ?thắt lưng một con dao to đ?mài, khi thấy dao đã sắc ông lão ngoảnh lại tìm hai người l?mặt. C?hai hoảng hồn chưa kịp định thần suy nghĩ thì ông lão đã nắm lấy bác th?vàng, ch?trong nháy mắt ông đã cạo nhẵn tóc và râu của bác.

Bác th?may cũng b?cạo sạch tóc râu. Nhưng h?hoàn hồn ngay vì sau khi làm xong việc ấy, ông lão lại thân mật v?vai h?như muốn khen h?biết ngoan ngoãn vâng lời. Với ngón tay tr? ông ch?tay vào đống than gần đó và ra hiệu h?nhét đầy than vào túi áo. C?hai lặng l?làm theo mặc dầu chẳng biết lấy than thì có ích lợi gì cho mình.

Sau đó h?tiếp tục lên đường đ?tìm ch?ng?tr? Khi h?xuống thung lũng thì chuông ?tu viện làmg bên báo mười hai gi?đêm. Ngay lúc ấy tiếng ca hát nh?dần, rồi tất c?đều biến mất ch?còn lại ánh trăng l?loi với qu?đồi im lặng.

Hai người bạn đường tìm thy một quán tr? Nằm trên đệm rơm, lấy quần áo ra đắp, mệt quá h?ng?mà quên c?b?than ?trong túi ra. Than đè nặng làm h?thức giấc sớm hơn thường l?

H?thò tay vào túi nhưng không dám tin ?mắt mình khi thấy túi chứa đầy vàng nguyên chất ch?không phải là than. May quá, râu tóc cũng còn nguyên c? H?tr?thành những người giàu có.

Món quà của những người tí hon
Món quà của những người tí hon

Vốn tính tham lam, bác th?vàng nhét nhiều than hơn vào túi nên s?vàng của bác gi?đây nhiều gấp đôi s?vàng của bác th?may.

K?tham, h?có lại muốn có nhiều hơn, bác th?vàng r?bạn ?lại thêm một ngày nữa, đ?tối tới ông già râu bạc trên đồi kiếm thêm nhiều vàng hơn hôm trước. Bác th?may không muốn và nói:
– Với tôi th?là đ? Tôi mãn nguyện lắm rồi. Gi?tôi có th?tr?thành th?c? cưới người d?thương của tôi (anh ta thường gọi người yêu như vậy), tôi s?là con người hạnh phúc.

Nhưng chiều ý bạn nên bác cũng vui lòng ?thêm ngày nữa. Đ?lấy cho nhiều, tối đến bác th?vàng vắt thêm lên vai mấy cái túi rồi đi v?phía đồi. Cũng như tối trước, bác thấy những người tí hon đang ca hát và nhảy múa.

Ông lão lại cạo nhẵn râu tóc bác và ra hiệu bác lấy than v? Không chút ngần ngại, bác ta nhét đầy than vào các túi mang theo, rồi hớn h?v?nhà, lấy quần áo đắp lên người rồi ng? Bác lẩm bẩm:
– Nếu vàng có đè nặng, ta cũng chịu được.

Rồi bác thiu thiu ng? yên trí sáng mai mình s?là người giàu nứt đ?đ?vách. Vừa mới m?mắt bác đã vội đứng dậy lục túi, bác ta rất đỗi ngạc nhiên khi móc ra ch?thấy toàn than đen sì, móc mãi cũng vậy. Bác ta nghĩ:
– Nhưng mình hãy còn s?vàng lấy được ngày hôm qua.

Bác ta vội chạy đi lấy, bác kinh s?khi thấy s?vàng ấy cũng đã tr?thành than. Buồn bực, bác đưa hai tay nh?nhem lên trán suy nghĩ thì thấy đầu mình nhẵn thín và chòm râu cũng b?cạo nhẵn.

Nhưng rủi ro vẫn chưa hết: lưng vốn có một cái bướu gi?đây bác lại thấy thêm một cái bướu nữa cũng to như vậy, mọc trước ngực.

Gi?bác đã thấy rõ hình phạt cho lòng tham của mình và ngồi khóc nức n?

Bác th?may tốt bụng nghe tiếng khóc tỉnh dậy c?an ủi ông bạn bất hạnh:
– Tôi với bác đã là bạn đồng hành, bác c??với tôi, ta cùng hưởng s?vàng của tôi.
Bác th?may gi?đúng lời hứa. Nhưng bác th?vàng kia suốt đời phải mang hai cái bướu và phải đội mũ đ?che cái đầu nhẵn bóng của mình.

The post Món quà của những người tí hon appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/hanxo-sat-truyen-co-grimm/ Mon, 21 Mar 2022 02:32:16 +0000 //pallas-international.com/?p=2261 Xưa có một ông vua. Quanh cung điện của vua là một khu rừng lớn trong đó có đ?các loài dã thú. Một hôm, có một người th?săn được vua phái vào rừng

The post Hanxơ sắt – Truyện c?Grimm appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Hanxơ sắt - Truyện c?Grimm
Hanxơ sắt – Truyện c?Grimm

Xưa có một ông vua. Quanh cung điện của vua là một khu rừng lớn trong đó có đ?các loài dã thú. Một hôm, có một người th?săn được vua phái vào rừng đ?bắn một con nai, nhưng không thấy anh ta tr?v?vua bảo:

?Có l?hắn gặp tai nạn rồi.

Hôm sau, vua sai hai tên th?săn khác vào rừng đ?tìm người th?nhất, nhưng rồi cũng chẳng thấy ai v? Ngày th?ba, vua cho triệu tất c?các th?săn trong x?đến bảo:

?Các ngươi hãy đi sục khắp khu rừng tìm ra k?được ba người mới thôi.

Đoàn người đi rồi lại cũng không thấy ai v? C?đến đàn chó săn mà h?dắt theo cũng biến đâu hết c? T?hôm đó chẳng ai dám vào rừng nữa. Khu rừng càng thêm âm thầm hiu quạnh. Họa hoằn mới thấy bóng một con chim ưng, hoặc một con diều hâu bay ngang qua. C?th?cho mãi đến mấy năm sau mới có một người th?săn l?mặt đến yết kiến vua, xin chu cấp và tình nguyện vào khu rừng nguy hiểm n? Nhưng vua không muốn nhận lời bèn phán:

?Trong đó chẳng an toàn đâu, ta ch?ngại nhà ngươi s?còn phi gặp chuyện rủi ro hơn c?mấy tên trước nữa, khó mà v?thoát được.

Người th?săn đáp:

?Tâu b?h? xin c?cho tôi th?một phen. Tôi không s?đâu.

Người th?săn dắt chó vào rừng. Đi mới được một lát. Chó tìm thấy vết thú. Nó muốn lần theo nhưng chưa được mấy bước đã thấy một cái đầm rất sâu chắn trước mặt, không th?nào đi tiếp được nữa. Liền đó một cánh tay trần trụi t?dưới nước ngoi lên túm lấy nó kéo xuống.

Người th?săn thấy th?quay v?ngay. Anh ta lấy thêm ba người nữa, đem thùng theo định tát cạn cái đầm kia. Lúc đã nhìn được suốt xuống tận đáy đầm, h?thấy có một người rừng nằm dài dưới đó, mình hắn toàn b?màu nâu như sắt g? tóc ph?qua mắt xõa xuống đến tận đầu gối. H?lấy thừng trói gô hắn lại rồi điệu v?cung điện.

Nhân dân xôn xao kinh ngạc v?người rừng. Vua cho nhốt hắn vào một cái lồng sắt đựng ?ngoài sân chầu và nghiêm cấm không ai được m?cửa lồng. K?trái lệnh s?b?t?hình và hoàng hậu đích thân gi?chìa khóa. T?hôm đó, mọi người lại có th?yên tâm vào rừng.

Vua có một Hoàng t?lên tám tuổi. Một hôm, Hoàng t?đương chơi bóng ngoài sân bỗng qu?bóng vàng lăn vào trong cái lng. Hoàng t?chạy theo đòi:

?Tr?lại bóng cho ta đây.

Người rừng đáp:

?Hãy m?cửa cho ta rồi ta s?tr?

Hoàng t?nói:

?Không được, điều đó thì không được, cha ta đã có lệnh cấm.

Nói xong, Hoàng t?chạy đi. Nhưng hôm sau, Hoàng t?lại đến đòi qu?bóng. Người rừng lại d?

?M?cửa cho ta.

Hoàng t?không chịu. Ngày th?ba, giữa lúc vua đi săn vắng, Hoàng t?lại tới bảo:

?Cho dù ta có muốn cũng chẳng m?được, vì ta không có chìa khóa.

Người rừng đáp:

?Chìa khóa ?dưới gối m?mi ấy, vào đó mà lấy.

Hoàng t?còn nh?tuổi, muốn lấy lại qu?bóng quá, không kịp suy nghĩ chạy vào lấy luôn chìa khóa đem ra. M?mãi mới được cái cửa, hoàng t?lại b?kẹp một ngón tay. Cửa m?rồi, người rừng bước ra, tr?cho hoàng t?qu?bóng rồi đi thẳng. Chú bé hoảng s? kêu gọi ầm ĩ:

?Trời, người rừng ơi, đừng đi, ta s?b?đòn mất thôi.

Người rừng bèn quay lại, b?bổng Hoàng t?lên vai, rảo bước đi vào rừng.

Lúc vua v?nhà, thấy cái lồng trống không, vội hỏi hoàng hậu xem s?th?th?nào. Hoàng hậu vẫn chưa biết chuyện mới đi tìm chìa khóa thì chìa khóa đã mất. Hoàng hậu vội lên tiếng gọi con, không thấy ai tr?lời. Vua sai người ra ngoài thành tìm mà không thấy. Vua đoán biết là có chuyện gì rồi. Trong triều, không khí nặng n?buồn bã.

Lúc người rừng đã vào tới quãng rừng sâu rồi. Hắn đặt chú bé xuống đất mà bảo chú:

?Mi s?không được thấy lại b?m?nữa đâu. Tuy vậy ta s?gi?mi ?với ta, ta thương mi vì chính mi đã giải thoát cho ta. Mi c?theo đúng lời ta dặn thì s?được đối đãi t?t? Vàng ngọc ?đây không thiếu, ta có nhiều của cải hơn bất k?ai trên th?gian này.

Người rừng dọn cho chú bé một ?rêu làm ch?ng? Hôm sau, hắn dẫn chú bé đến một cái giếng và bảo:

?Này, cái giếng vàng này sáng và trong như pha lê ấy. Nhiệm v?của mi là ngồi đây mà canh, không được đ?cho một th?gì rơi xuống đó, bằng không, giếng s?mất thiêng. C?chiều chiều ta s?đến xem mi có làm đúng lời dặn không?

Chú bé ngồi bên cạnh giếng, chốc chốc lại thấy một con cá vàng hoặc một con rắn vàng xuất hiện dưới đó. Chú cũng đ?ý gi? không cho bất k?th?gì rơi xuống giếng. Nhưng ngồi được hồi lâu, ngón tay b?kẹp đột nhiên đau dội lên, chú vô tình nhúng nó xuống nước. Chú vội rút lên thật nhanh, song ngón tay đã b?ph?toàn vàng mất rồi, chú ra sức lau mà không tài nào sạch được. Chiều tối. Hanxơ sắt ?tên người rừng, đến nhìn chú bé hỏi:

?Có chuyện gì xảy ra ?giếng th?

Chú bé đáp:

?Không, không.

Chú c?giấu ngón tay ra sau lưng cho người rừng khỏi thấy. Nhưng người rừng đã bảo chú:

?Mi đã nhúng ngón tay xuống nước rồi. Lần này ta tha, song mi c?liệu, không được đ?bất k?cái gì rơi xuống nước nữa nhé!

Hôm sau, mới m?sáng, chú bé đã tr?dậy ra ngồi cạnh giếng. Ngón tay lại đau, chú vuốt nó lên đầu cho dịu đi. Không may có một sợi tóc đt rơi đúng xuống giếng. Chú vội nhặt lên nhưng đã muộn, sợi tóc đã chói một màu vàng. Hanxơ sắt đến, biết ngay là có chuyện.

?Mi lại đ?một sợi tóc rơi xuống giếng rồi. Phen này ta b?qua cho mi, nhưng nếu còn đ?xảy ra chuyện đến lần th?ba, cái giếng kia mất thiêng đi, mi s?không còn được ?đây với ta nữa.

Ngày th?ba, chú bé ngồi bên giếng, ngón tay vẫn đau lắm mà không dám động đậy. Nhưng rồi ngồi yên mãi cũng chán, chú mới cúi xuống soi bóng mình dưới lòng giếng. Cúi mãi, cúi mãi, chú c?muốn soi cho thật rõ, bất ng?c?mái tóc dài của chú t?hai vai xõa xuống nhúng ngay vào nước. Chú vội đứng thẳng lên thật nhanh, song muộn mất rồi, c?m?tóc đã nhuốm vàng, rực r?như vầng hồng. Chú khiếp đảm quá, rút khăn tay buộc lên đầu cho người khác khỏi nhìn thấy. Lúc Hanxơ sắt đến, hắn đã biết hết chuyện xảy ra nên bảo chú:
?Cởi cái khăn ra.

Tức thì những sợi tóc vàng thì nhau r?xuống, chú bé ra sức kêu xin nhưng cũng vô ích.

?Mi đã không vượt qua được cơn th?thách nên không th??lại đây được nữa đâu. Gi?mi hãy đi ?với thiên h?thôi. Mi s?biết th?nào là cảnh kh? Song vì mi không có ác tâm và ta cũng mến mi nên ta cho phép mi một điều. Lúc nào gặp khó khăn, mi c?vào rừng gọi: “Hanxơ sắt? ta s?tới cứu mi. Quyền lực của ta rất lớn, lớn hơn mi tưởng nhiều: vàng, bạc ta đều có thừa.

Hoàng t?t?biệt khu rừng đó, c?chiếu thẳng đường mà đi, đến một thành ph?lớn. Hoàng t?định tìm việc làm nhưng không có, v?chăng bản thân cũng chưa từng học ngh?gì đ?có th?kiếm ăn. Sau cùng, hoàng t?đến thẳng cung vua hỏi xem có ai muốn mướn chàng hay không. Triều thần không biết dùng chàng vào việc gì nhưng vì mọi người đều mến chàng nên gi?chàng lại. Chàng được giao việc ph?bếp, ngày ngày khuân củi, xách nước, quét tro. Một hôm, vì không tìm được ai khác, người đầu bếp sai chàng bưng thức ăn lên dâng vua. Chàng không muốn đ?l?m?tóc vàng nên c?đội nguyên c?mũ mà vào hầu. Vua chưa từng gặp chuyện vô l?như th?bao gi? qu?ngay:

?Mi mang thức ăn vào dâng vua thì phải b?mũ ra.

Chàng đáp:

?Tâu hoàng thượng, tiếc rằng thần không th?làm th?được, thần b?bệnh chốc đầu.

Vua bèn cho gọi ngay người đầu bếp tới, qu?hắn sao dám mướn một k?như th?giúp việc. Vua h?lệnh phải đuổi chàng đi ngay tức khắc. Người đầu bếp thương chàng, không n?đuổi, cho đổi việc với gã coi vườn. T?đó, ngày ngày Hoàng t?trồng cây, tưới cây, xới đất, đào đất ?ngoài vườn chẳng quản gió mưa.

Trời đã sang hè, một hôm đương lúc mải làm, oi bức quá, chàng b?mũ cho mát. Ánh nắng rọi vào m?tóc sáng rực, tia vàng phản chiếu lọt vào đến tận phòng riêng của công chúa. Nàng nhỏm dậy, ra xem có chuyện gì l? Tức thì nàng thấy chàng trai, liền gọi lại:

?Này chàng kia, hãy mang lại đây cho ta một bó hoa.

Hoàng t?vội vã đội ngay mũ lên đầu, bó một bó hoa đồng mang lại. Chàng đương lên thang thì gặp người coi vườn bảo:

?Sao dâng hoa lên công chúa lại dám lấy rặt những giống hoa dại này? Xuống lấy bó khác ngay đi, chọn những giống hoa đẹp nhất và him nhất ấy.

Chàng đáp:

?Không đâu, chính hoa dại lại thơm hơn, chắc chắn công chúa s?thích hơn.

Lúc chàng bước vào phòng, công chúa bảo chàng:

?B?mũ xuống đi, đứng trước mặt ta mà đội mũ là không được.

Chàng lại đáp:

?Bẩm, thần không dám, vì thần b?chốc đầu.

Nhưng công chúa giơ tay nhấc luôn cái mũ khỏi đầu chàng. Tức thì mái tóc vàng kia r?xuống đến tận vai chàng, nom rất đẹp mắt. Chàng định b?chạy, công chúa kéo tay chàng lại, cho chàng một nắm tiền vàng. Chàng cầm tiền đi ra. Nhưng vì chàng chẳng thiết vàng nên đem lại cho người coi vườn, và bảo:

?Tôi gửi tặng các cháu nh?đây, đ?chúng làm đ?chơi.

Hôm sau, công chúa lại sai chàng đi hái một bó hoa đồng. Chàng cầm bó hoa vừa bước qua cửa phòng, công chúa đã vội giật cái mũ định lấy. Chàng nắm c?hai tay gi?chặt mũ lại. Công chúa lại cho chàng một nắm tiền vàng và lần này chàng vẫn không muốn gi?tiền, đem cho người coi vườn mang v?cho con chơi.

Ngày th?ba cũng như hai ngày trước. Công chúa vẫn không lấy được mũ. Chàng cũng không muốn lấy vàng của công chúa. Ít lâu sau, x?có giặc. Vua cho gọi trăm h?lại. Chính vua cũng
chưa biết liệu rồi có chống c?nổi hay không. Th?giặc mạnh lắm, chúng có một đạo quân rất lớn. Chàng coi vườn tâu vua:

?Thần cũng đã trưởng thành, nên muốn được đi tòng chinh, xin hãy ban cho thần một con ngựa.

Những người khác thấy th?đều cười r?lên mà rằng:

?Hãy chịu khó đợi cho bọn ta kéo đi hết đã rồi hãy vào tàu ngựa mà chọn, bọn ta s?đ?lại cho một con.

Khi mọi người đã kéo đi hết c?rồi, chàng vào dắt ngựa ra thì thấy đó là một con ngựa què, khập khiễng bước cao bước thấp. Tuy vậy, chàng cũng vẫn lên ngựa, phóng vào rừng sâu. Đến bên cạnh rừng rồi, chàng cất tiếng gọi ba lần: “Hanxơ sắt!? Tiếng gọi đập vào rừng cây nghe vang dội. Tức thì người rừng hiện ra hỏi:

?Mi muốn gì?

?Ta muốn có một con ngựa chiến thật khỏe đ?đi đánh giặc.

?Được, mi s?có ngựa và còn nhiều hơn th?nữa.

Người rừng quay tr?vào. Ch?một lát sau, đã thấy có người coi ngựa dắt một con ngựa chin t?trong rừng đi ra. L?mũi con vật th?phì phì tưởng chừng rất khó điều khiển được nó. Sau con ngựa là c?một đám quân lính mũ sắt giáp sắt, lưỡi kiếm sáng ngời dưới ánh nắng.

Chàng trai trao con ngựa què lại cho người lính coi ngựa, nhảy lên con chiến mã rồi vượt lên c?đoàn quân. Lúc chàng tiến tới gần chiến trường thì bên nhà vua đã b?chết nhiều người và đang sắp phải rút lui. Chàng liền thúc đoàn quân đầy đ?áo giáp và mũ tr? như một cơn lốc đánh thốc vào giữa quân giặc, đập tan hết thảy mọi sức kháng c? Giặc định rút chạy nhưng không kịp, chàng trai đã tiến sát sau lưng chúng rồi và chàng c?thúc quân đánh, đánh mãi k?cho đến lúc không còn một tên giặc nào sống sót. Nhưng sau đó chàng chẳng quay v?ch?vua mà lại dẫn quân theo đường tắt tr?lại khu rừng cũ, gọi Hanxơ sắt. Người rừng hỏi:

?Mi muốn gì?

?Nhận lại ngựa của mi đi, tr?lại cho ta con ngựa què.

Mọi việc xảy ra sau đó như ý mun của chàng. Chàng cưỡi con ngựa què tr?v? Lúc vua v?đến cung điện, công chúa ra mừng thắng trận. Vua nói:

?Không phải do ta đánh thắng trận, đó là công của một người k?sĩ l?mặt đã đem quân đến giúp ta.

Công chúa hỏi người k?sĩ đó là ai, nhưng chính vua cũng không biết, nên vua ch?nói:

?Người ấy còn mải đuổi theo quân giặc, nên ta cũng chưa được gặp lại.

Công chúa bèn hỏi thăm người coi vườn v?tin tức chàng trai n? Bác ta cười mà thưa rằng:

?Anh ta cưỡi một con ngựa què vừa v?đến nhà xong.

Mọi người đều giễu cợt và bảo:

?Anh chàng tập tễnh v?kia rồi.

H?còn hỏi mỉa gã:

?Này, suốt thời gian vừa rồi, cậu rúc vào ng??xó nào đấy?

Nhưng gã ch?ôn tồn đáp: “Ta đã làm hết sức mình, không có ta có l?đất nước đã nguy rồi? khiến mọi người cười ầm lên. Đức vua phán bảo con gái:

?Ta định báo là s?m?hội lớn trong ba ngày liền. Nhân dịp ấy con s?ném một qu?táo bằng vàng, biết đâu chàng k?sĩ l?mặt kia s?đến.

Sau khi biết tin, chàng trai vội vào rừng gọi Hanxơ sắt. Gã hỏi:

?Mi muốn gì?

?Ta ước mong s?bắt được qu?táo vàng của công chúa.

Hanxơ sắt đáp:

?Được, chắc mi s?toại nguyện, nhưng mi phải nh?mặc một b?giáp đ?và cưỡi một con ngựa hồng thật oai phong.

Đến ngày hội, chàng trai cưỡi ngựa tới, đi lẫn vào trong đám k?sĩ mà không ai nhận ra được chàng, công chúa bước ra nhằm phía các k?sĩ mà ném qu?táo vàng. Chàng bắt ngay được rồi thúc ngựa phóng luôn đi mất. Ngày th?hai, Hanxơ sắt cho chàng một b?áo giáp bạc trắng với một con ngựa bạch. Chàng bắt được qu?táo và lại thúc ngựa phóng đi mất. Đức vua giận lắm phán:

?Không th?được, hắn phải ra chầu trước mặt ta đ?ta hỏi tên h?

Vua ra lệnh:

?K?sĩ nào bắt được qu?táo mà b?chạy s?b?đuổi theo, nếu không t?ý quay lại s?b?đâm chết.

Đến ngày th?ba, chàng trai được Hanxơ sắt cấp cho một b?áo giáp đen với một con ngựa ô. Chàng lại bắt được qu?táo. Lúc chàng b?chạy, đám quân sĩ của nhà vua hò nhau đuổi theo. Có một người đuổi rất sát, liền chém một nhát, mũi kiếm lướt ngang chân chàng khiến chàng b?thương. Chàng chạy thoát nhưng vì con ngựa phải nhảy d?quá, chiếc mũ tr?của chàng b?tuột khỏi đầu rơi mất, mọi người đều trông thấy mái tóc vàng rực. H?quay ngựa v?nói lại cho vua biết. Hôm sau, công chúa hỏi thăm người coi vườn v?chàng trai.

?Gã ta đang làm ?ngoài vườn. Th?mà gã ta cũng đi d?hội đấy, mãi tối qua mới v? Gã có cho các cháu nhà tôi xem ba qu?táo vàng mà gã bắt được.

Vua cho đòi chàng. Chàng vào hầu, đầu vẫn đội mũ. Nhưng công chúa đã bước tới b?chiếc mũ xuống. Tức thì mái tóc vàng r?xuống đn tận vai, đẹp quá, mọi người đều phải kinh ngạc. Vua hỏi:

?Có phải chính ngươi là người k?sĩ đến đám hội mỗi ngày trang phục một màu và đã bắt được ba qu?táo vàng đó không?

Chàng đáp:

?D?thưa chính thần đó ? và đây là ba qu?táo.

Chàng móc túi lấy ba qu?táo dâng lên vua:

?Nếu như hoàng thượng còn đòi thần phải có vật chứng gì khác nữa thì xin hãy xem vết thương đây. Thần đã b?thương trong lúc b?đám quân sĩ đuổi. Nhưng thần cũng chính là người k?sĩ đã giúp hoàng thượng chiến thắng quân giăc bữa trước đó.

Vua phán:

?Ta thấy rồi, ta chịu ơn nhà ngươi, ta có th?làm gì đ?ngươi vui lòng.

Chàng đáp:

?Tâu hoàng thượng, thần ch?xin được cùng công chúa kết duyên.

Công chúa cười mà rằng:

?Chàng thật không biết úp m?chút nào.

Nàng tiến lại ôm hôn chàng.

Hôm c?hành hôn l? c?cha m?chàng cũng đến, hai người rất vui mừng vì h?đã mất hy vọng gặp li con t?lâu lắm rồi. Vừa lúc mọi người ngồi vào bàn tiệc xong, bỗng thấy ngừng tiếng nhạc, cửa lớn m?ra, một v?hoàng đ?oai phong lẫm liệt bước vào, theo sau không biết bao nhiêu là người hầu. V?hoàng đ?ấy bước thẳng đến ch?chàng trai, ôm chàng bảo:

?Ta chính là Hanxơ sắt đấy. Ta đã b?phù phép biến thành một người rừng nhưng con đã giải thoát cho ta. T?nay mọi th?của cải mà ta có đều thuộc v?con.

Trò truyện cùng bé

Câu chuyện giúp các em hiểu v?tình nghĩa của con người đối với nhau. Chính s?giúp đ?nhau trong lúc khó khăn đã giải thoát được c?bùa mê và phù phép.

The post Hanxơ sắt – Truyện c?Grimm appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/bac-tho-xay-ngheo-kho/ Fri, 18 Mar 2022 02:54:48 +0000 //pallas-international.com/?p=2255 ?một nhà xay bột kia có một bác th?xay nghèo, không có v?con gì c? Bác có ba gã giúp việc. Ba gã ?với bác được vài năm thì một hôm, bác bảo h?

The post Gã th?xay nghèo khó appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Gã th?xây nghèo khó
Gã th?xây nghèo khó

?một nhà xay bột kia có một bác th?xay nghèo, không có v?con gì c? Bác có ba gã giúp việc. Ba gã ?với bác được vài năm thì một hôm, bác bảo h?

?Ta đã có tuổi nên muốn được ngồi bên lò sưởi ngh?ngơi. Chúng mày hãy ra đi, đứa nào kiếm được con ngựa hay nhất mang v?s?được hưởng chiếc nhà xay và s?phụng dưỡng ta cho đến khi ta nhắm mắt.

Gã th?ba vốn là một c?nông đi ? b?bọn kia coi là ngốc nghếch, không đáng được hưởng chiếc nhà xay. Mà chính gã ta cũng chẳng màng tới. C?ba cùng ra đi. Gần tới làng, hai gã đầu bảo chú ngốc tên là Hanxơ:

?Thôi, mày ?lại đây thôi, suốt đời mày chẳng kiếm nổi con ngựa th?t?nào đâu.

Nhưng chú Hanxơ c?đòi đi cùng. Đến đêm, bọn h?tới một cái hang và ng?lại đó. Hai gã tinh khôn đợi đến lúc Hanxơ ng?thì dậy lên đường, k?chú nằm đó, lấy làm đắc sách. ?Được, nhưng rồi bọn bay cũng chẳng ăn thua gì đâu!

Lúc mặt trời mọc, Hanxơ tỉnh giấc, thấy mình nằm trong hang sâu. Chú nhìn quanh rồi kêu la:
“Trời ơi là trời! Mình ?đâu đây?? Chú đứng dậy, loay hoay c?trèo khỏi cái hang rồi mò vào rừng. Chú nghĩ bụng: “Mình b?b?rơi ?đây một mình, làm sao mà mò cho ra được ngựa!?
Chú vừa đi vừa nghĩ như vậy bỗng gặp một con miu lông đốm nhiều màu. Miu thân mật gọi chú:

?Chú Hanxơ ơi, chú đi đâu đấy?

?H? B?mày giúp gì được tao!

Miu đáp:

?Tôi biết tỏng chú muốn gì rồi. Chú muốn có một con ngựa đẹp ch?gì. C?theo tôi, hầu h?tôi trung thành trong bảy năm thì tôi s?cho chú một con ngựa đẹp tuyệt trần.

Hanxơ nghĩ bụng:

?Đúng là mèo thần. Nhưng đ?xem nó nói có thật không. Mèo đưa chú tới tòa lâu đài b?phù chú của nó. ?đây có tuyền mèo con hầu h?nó. Lũ mèo lên xuống thang gác rất nhanh nhẹn, lúc nào cũng vui v? Buổi tối, lúc ngồi vào bàn ăn, có ba con chơi nhạc: một con chơi đàn tiếng trầm, một con kéo vĩ cầm, con th?ba phồng mồm thổi kèn. Ăn xong, dọn bàn gh?rồi miu nói:

?Chú Hanxơ ơi! Lại đây nhảy với tôi.

Chú đáp:

?Chịu thôi, tôi không nhảy với mèo đâu. Tôi chưa bao gi?nhảy như vậy.

Miu bảo lũ mèo con:

?Thôi đưa chú đi ng?vậy.

Lập tức, một con cầm đèn đưa chú vào phòng ng? một con cởi giầy, một con tháo tất cho chú, rồi một con thổi tắt đèn. Sáng hôm sau, lũ mèo lại đến giúp chú dậy. Con thì đi tất, con thì đi giầy, con thì rửa cho chú, con thì lấy đuôi chùi mặt cho chú. Chú Hanxơ nói:

?Thật là thú v?

Nhưng dù sao chú vẫn phải hu h?con miu và ngày nào cũng phải ch?củi. Chú được phát rìu bằng bạc, cưa bằng vàng, chùa bằng đồng. Chú ?nhà ch?củi, được ăn uống ngon lành, nhưng không thấy ai khác ngoài con miu lông đốm nhiều màu và lũ mèo con hầu h? Một hôm, miu bảo chú:

?Chú hãy đi cắt c??đồng nhà ta rồi phơi khô c?đi.

Nói rồi, miu đưa cho chú một chiếc hái bằng bạc và một hòn đá mài bằng vàng, lại dặn chú tr?lại mọi th?cho t?t? Hanxơ vâng lời đi làm ngay. Làm xong việc, chú mang hái, đá mài, c?v?nhà hỏi miu xem đã được lĩnh công chưa. Miu đáp:

?Chưa được đâu. Chú còn phải làm một việc nữa đã. Đây có g?xây dựng bằng bạc, chiếc rìu, chiếc thước vuông và các th?cần thiết khác đều bằng bạc c? Chú hãy đi làm cho tôi một ngôi nhà nh?đi.

Hanxơ làm nhà rồi bảo mọi việc đã xong mà vẫn chưa được lĩnh ngựa. Quanh đi quẩn lại, bảy năm đã qua nhanh như chưa đầy sáu tháng. Miu hỏi chú có muốn xem ngựa của mình không.
Hanxơ đồng ý.

Miu m?chiếc cửa nhà con. Cửa m?thì thấy mười hai con ngựa. Trời ôi! Con nào con nấy trông hiên ngang, bóng lộn khiến lòng chú mừng rơn. Miu cho chú ăn rồi bảo:

?Thôi chú v?nhà đi. Tôi không cho chú ngựa đâu. Nhưng trong ba hôm nữa, chính tôi s?đến và mang ngựa cho chú.

Hanxơ liền lên đường. Miu ch?cho chú đường v?nhà xay. Miu chẳng cho chú được một chiếc áo mới nào, bắt chú vẫn mặc nguyên chiếc áo ngoài cũ rách bươm mà chú mặc khi mới tới. Qua bảy năm chiếc áo này đã tr?thành quá ngắn. Chú v?nhà thì đã thấy hai gã xay bột kia v?rồi. Mỗi tên mang theo một con ngựa, nhưng một con thì mù, một con thì què. Chúng hỏi chú:

?Hanxơ, ngựa mày đâu?

?Ba ngày nữa s?đến sau.

Chúng cười bảo:

?H? Hanxơ, mày mò đâu ra cho được con ngựa ra hồn cơ ch? Hanxơ vào buồng. Bác th?xay không cho chú ngồi vào bàn ăn vì s?chú ăn mặc rách rưới quá có ai vào s?b?ngượng mặt. H?đ?riêng cho chú một ít thức ăn. Đến tối đi ng? hai tên kia không cho chú nằm giường, chú đành phải chui vào chuồng ngỗng nằm trên ít rơm cộm. Sáng dậy thì thấy ba ngày đã trôi qua.

Có một c?xe sáu ngựa tới, con nào cũng choáng lộn, trông thật đẹp. Lại có một người hầu mang đến một con th?bảy cho chú xay bột nghèo khó. Một nàng công chúa đẹp tuyệt vời t?trên xe xuống, đi vào nhà xay, đó là con mèo nh?lông đốm nhiều màu mà chú Hanxơ nghèo khó đã hầu h?trong bảy năm qua. Nàng hỏi bác th?xay xem gã học ngh?nh?nhất, gã c?nông đi ? hiện ?đâu. Bác đáp:

?Chúng tôi không dám đ?nó trong nhà xay vì nó rách rưới quá. Nó đương nằm ?chuồng ngỗng ấy.

Công chúa truyền cho gọi chú lên ngay. Bọn h?đi tìm chú đến. Chú phải túm chiếc áo ngoài lại đ?che thân. Người hầu liền lấy những b?quần áo lộng lẫy ra rồi đưa chú đi tắm rửa, mặc vào cho chú. Công việc xong xuôi thì trông chú đẹp hơn bất c?ông hoàng nào.

Sau đó, công chúa đòi xem những con ngựa mà các gã xay bột kia mang v? một con thì mù, một con thì què. Nàng bảo người hầu mang con ngựa th?bảy vào. Bác th?xay trông thấy bảo là chưa từng có con ngựa nào đẹp th?bước vào nhà bác. Nàng nói đó là ngựa của gã xay bột th?ba. Bác th?xay nói:

?Nếu vậy thì chú ấy được hưởng cái nhà xay.

Công chúa bảo là ngựa đã có rồi, còn bác c?gi?lấy cái nhà xay. Rồi nàng dắt chú Hanxơ trung hậu lên xe đi thẳng. Hai người đi tới ngôi nhà nh?mà chú đã xây dựng bằng các dụng c?bằng bạc. Nhà đó đã biến thành một tòa lâu đài đ?s? đ?đạc ?trong tuyền bằng vàng, bằng bạc. Hai người lấy nhau. Chú Hanxơ tr?nên giàu có, tiền của suốt đi không tiêu hết. Xem th?thì biết ch?nên nói là k?nào có v?ngu ngốc thì không làm nên trò trống gì.

Trò truyện cùng bé

Câu chuyện kết thúc rồi mà ng?như trong một giấc mơ, phải không các em? Các em không nên coi thường người khác cho dù người đó có v?ngu ngốc. Trong dân gian có câu: “không biết mèo nào cắn mỉu nào”, câu nói đó thật đúng trong câu trên này, đúng không nào?

The post Gã th?xay nghèo khó appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/muoi-hai-nguoi-tho-san/ Wed, 16 Mar 2022 03:35:09 +0000 //pallas-international.com/?p=2248 Hoàng t?n?rất yêu v?chưa cưới của mình. Vì vua cha chết nên chàng phải phụng mệnh cưới cô công chúa kia. Người v?chưa cưới biết tin đau kh?vô cùng

The post Mười hai người th?săn – Truyện c?Grimm đặc sắc appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Mười hai người th?săn
Mười hai người th?săn

Ngày xưa có một v?Hoàng t?yêu v?chưa cưới tha thiết. Một hôm, chàng đang ngồi bên nàng rất đỗi sung sướng thì nhận được tin cha ốm sắp chết muốn gặp mặt chàng trước khi nhắm mắt. Chàng liền bảo người yêu:

?Anh phải t?biệt em đi ngay. Anh tặng em chiếc nhẫn này làm k?niệm. Mai sau anh lên ngôi vua rồi, anh s?tr?lại đón em.

Chàng lên ngựa ra đi. Khi chàng v?gặp vua cha thì vua ốm thập t?nhất sinh sắp chết đến nơi. Vua cha phán:

?Con yêu dấu ? Cha muốn nhìn mặt con một lần cuối cùng trưc khi chết. Con phải hứa với cha là sau khi cha chết đi, con s?lấy v?theo ý muốn của cha.

Rồi vua cho chàng biết tên một nàng công chúa mà chàng phải lấy làm v? Trong lúc choáng váng c?người, Hoàng t?không suy nghĩ gì, ch?thưa:

?Thưa cha, con s?làm theo như ý cha.

Nhà vua, nhắm mắt t?trần. Hoàng t?lên ngôi vua. Hết thời gian tang l?chàng phải gi?lời hứa với cha cho đi hỏi nàng công chúa ấy và được nàng nhận lời. Người v?chưa cưới đầu tiên của chàng đưc tin đó buồn bao vì b?ph?tình ốm suýt chết. Cha nàng liền hỏi nàng:

?Con yêu dấu, làm sao con buồn rầu th? Con ước muốn gì, cha cũng cho.

Nàng nghĩ một lúc rồi nói:

?Thưa cha, con mong ước có mười một thiếu n?t?mặt mũi, hình dáng, vóc người đều giống con y hệt.

Vua cha nói:

?Nếu là điều có th?làm được thì điều ước của con nhất định s?thành s?thật.

Vua sai người đi tìm trong khắp nước k?cho đến khi được đ?mười một thiếu n?giống con gái mình y hệt, t?mặt mũi hình dáng, đến kh?người. Khi các thiếu n?có đến trước công chúa, nàng cho may mười hai b?quần áo đi săn y hệt nhau, cho mười một cô mặc vào, chính nàng cũng mặc một b? Sau đó, nàng t?biệt vua cha, cùng h?lên ngựa đi đến triều đình của người chồng chưa cưi cũ mà nàng đã yêu tha thiết.

Nàng đến hỏi xem nhà vua có cần th?săn và có muốn mượn c?mười hai người không? Vua nhìn nàng nhưng không nhận ra được. Vua thấy h?đẹp quá nên đồng ý mượn c? Th?là h?thành mười hai người th?săn ca nhà vua.

Nhà vua vốn có một con sư t? Đó là con vật k?l?biết hết mọi điều bí ẩn. Một buổi tối nó nói với nhà vua:

?B?h?đinh ninh là có mười hai người th?săn phải không?

Vua bảo:

?Đúng, đó là mười hai người th?săn.

Sư t?lại nói tiếp:

?B?h?lầm rồi, đó là mười hai thiếu n?đấy.

Vua đáp:

?Nhất định không đúng. Người làm th?nào chứng minh được việc y!

Sư t?đáp:

??d?thôi, b?h?ch?việc rải đ?vào phòng thì biết ngay. Đàn ông bước mạnh nên khi giẫm lên đ?thì không hạt nào động đậy, nhưng ph?n?bưc thì thoăn thoắt lại hay xoay chân, hạt đ?s?lăn đi.

Vua khen là k?hay, cho rắc hạt đ? Nhưng có người hầu nhà vua có lòng tốt đối với những người th?săn, nghe thấy nói nhà vua nhất định th?h? liều đi k?cho biết hết và bảo:

?Sư t?nó muốn mách nhà vua rằng các người là gái c?đấy.

Công chúa cảm ơn bác ta rồi bảo các cô thiếu n?

?Các em c?sức giẫm mạnh lên các hạt đ?nhé.

Sáng hôm sau nhà vua truyền mười hai người th?săn đến phòng có rải hạt đ? Các cô thiếu n?c?giẫm thật mạnh, bước đi của h?khỏe và chắc đến nỗi không một hạt đ?nào lăn hoặc chuyển động, sau khi h?đi khỏi, nhà vua bảo sư t?

?Mày đánh lừa tao rồi, chúng đi chắc bước, đó là đàn ông.

Sư t?đáp:

?Vì biết là b?th?thách nên h?đã gắng đi cho chắc bước. B?h?c?đ?mười hai chiếc guồng kéo kéo sợi vào phòng, h?s?mừng r?và xán lại ngay, đàn ông thì không bao gi?th?

Nhà vua cho là k?hay, bèn sai đ?guồng kéo sợi vào phòng. Nhưng người hầu vốn thật thà với những người th?săn, đến nói l?cho h?biết hết mưu k? Công chúa bảo riêng mười một thiếu
n? Các em c?nhịn đừng có ngó tới guồng kéo sợi nhé.

Sáng hôm sau vua cho triệu mười hai người th?săn đến, h?vào phòng không chú ý gì đến guồng sợi. Vua lại bảo sư t?

?Mày đánh lừa tao. Đúng là đàn ông rồi, vì chúng không nhìn gì đến guồng kéo sợi.

Sư t?đáp:

?H?biết là b?th?thách nên c?nhịn đấy.

Nhưng vua nhất định không tin sư t?nữa. Ngày nào mười hai người th?săn cũng theo vua đi săn, càng ngày vua càng yêu quí h? Một hôm trong khi h?đi săn, thì được tin v?chưa cưới của nhà vua sắp tới.

Người v?chưa cưới chính thức nghe vậy đau kh?quá. Tim b?nhói lên ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân s? Vua tưởng là người th?săn yêu quí của mình b?làm sao vội chạy lại cứu. Vua lại tháo bao tay ấy thì thấy chiếc nhẫn mình đã tặng cho người v?chưa cưới th?nhất. Vua nhìn mặt nhận ra nàng. Lòng vua hồi hộp, vua hôn nàng lúc nàng m?mắt, vua bảo:

?Em là của anh, anh là của em. Thiên h?không ai thay đổi được điều ấy.

Vua phái s?gi?đến gặp người v?chưa cưới kia xin nàng quay v?nước vì vua đã có v?rồi. Ai đã tìm thấy chiếc chìa khóa cũ thì không cần đến chiếc mới nữa. Sau đó hôn l?được c?hành. Sư t?được tha tội, vì qu?là nó nói đúng s?thật.

Ý nghĩa câu truyện

Câu truyện ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của người con gái và tình yêu bất diệt. Với tình yêu chân chính, con ngưi luôn tìm được hạnh phúc dài lâu.

The post Mười hai người th?săn – Truyện c?Grimm đặc sắc appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/nguoi-day-to-trung-thanh/ Wed, 16 Mar 2022 03:16:29 +0000 //pallas-international.com/?p=2245 Xưa có một ông vua tuổi già lâm bệnh, nghĩ bụng: “Ta chết đến nơi mất rồi? Vua cho đòi “bác Jôhannơt trung thành?tới.

The post Người đầy t?trung thành-truyện C?tích th?giới appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Xưa có một ông vua tuổi già lâm bệnh, nghĩ bng: “Ta chết đến nơi mất rồi? Vua cho đòi “bác Jôhannơt trung thành?tới. Bác là người hầu được vua yêu nhất. Bác đã suốt đời tận tụy với vua. Vì vậy mà vua gọi bác là “bác Jôhannơt trung thành?

Khi bác đến bên giường vua, vua phán:

?Jôhannơt trung thành ơi, ta biết ta sắp chết, ta ch?băn khoăn v?con ta. Nó còn ít tuổi, dại dột, nếu nhà ngươi không hứa với ta s?dạy cho nó biết những cái gì cần biết và khuyên nó như người cha th?hai, thì ta không yên tâm mà nhắm mắt.

Bác Jôhannơt đáp:

?Dù phải hy sinh đến tính mệnh, thần cũng không rời b?hoàng t? Thần xin th?một lòng một d?phụng s?hoàng t?

Vua nói:

?Th?thì ta chết cũng được yên tâm. Sau khi ta đã nhắm mắt rồi, thì nhà ngươi dẫn cho nó xem toàn th?cung điện, tất c?các buồng, các phòng, các hầm, cùng tất c?châu báu ?đó, tr?cái buồng ?cuối hành lang dài có bức chân dung công chúa Mai vàng, vì ta s?nó đâm si tình mà ngất đi, rồi s?gặp nhiều tai ương. Nhà ngươi phải bảo v?nó.

Sau khi nghe “bác Jôhannơt trung thành?th?lần th?hai, vua yên lặng, đặt đầu xuống gối, rồi tắt th?

Tang l?đã làm xong, bác Jôhannơt trung thành cho vua mới biết lời mình th?với vua cha bên giường bệnh và nói:

?Thần s?gi?lời th?và s?tận tụy với b?h?cũng như với vua cha, dù phải hy sinh tính mệnh cũng cam.

Đoạn tang vua cha, bác Jôhannơt trung thành tâu với vua mới:

?Bây gi?là lúc thần phải cho b?h?biết kho tàng của người. Thần xin đưa b?h?đưa b?h?đi thăm cung điện vua cha đ?lại.

Bác dẫn vua đi khắp c?cung điện, t?trên xuống dưới, xem tất c?của báu, tr?cái buồng có bức chân dung nguy hiểm là bác không m? Bức chân dung đ??ch?mà mới thoạt m?cửa là nom thấy ngay, lộng lẫy trông tựa người thật, đẹp và có duyên nhất trần gian. Vua thấy đến cửa đó bác Jôhannơt đi thẳng qua liền hỏi:

?Sao nhà ngươi không m?cửa ấy cho ta?

Jôhannơt đáp:

?D?bẩm trong đó có cái đáng ngại cho b?h?

Nhà vua nói:

?Ta đã xem tất c?cung điện, gi?ta muốn biết trong buồng này có gì.

Vua sắp định c?sức ẩn cửa, thì Jôhannơt trung thành vội níu lại nói:

?Khi vua sắp chết, thần đã hứa không đ?cho b?h?thấy vật ?trong buồng, nếu không s?v?đến b?h?và lẫn c?thần.

Nhà vua đáp:

?Không được. Nếu không vào được thì ta cũng đến héo hon. Ta s?ăn không ngon ng?không yên, nếu không được thấy cho tận mắt. Ta c?đứng lì đây cho đến khi nào ngươi chịu m?cửa ra.

Biết không ngăn được vua, Jôhannơt trung thành buồn bã th?dài, tìm chìa khóa buồng trong chùm chìa khóa to của bác. Bác m?cửa buồng vào trước, định che bức chân dung không cho vua trông thấy, nhưng không được vì vua đứng kiễng lên nhìn qua vai bác. Khi trông thấy người thiếu n?đẹp lộng lẫy, đeo toàn vàng ngọc, vua lăn ra, bất tỉnh nhân s? Bác Jôhannơt trung thành nâng nhà vua dậy, mang lên giường và lo lắng nghĩ: “Trời ơi! Tai họa đã xảy đến rồi. Biết làm sao bây gi??/p>

Bác đ?rượu vang cho vua. Vua tỉnh lại hỏi:

?Cô gái đẹp trong tranh là ai?

Jôhannơt trung thành đáp:

?D?thưa, đó là nàng công chúa Mai vàng.

Vua nói:

?Ta yêu nàng say đắm. Dẫu tất c?lá cây đều biến ra lưỡi thì cũng không th?nói hết được lòng ta. Ta phải chiếm được nàng thì ta mới sống được. Ngươi là Jôhannơt trung thành của ta thì ngươi phải giúp ta làm việc này. Người hầu trung thành suy nghĩ mãi, vì riêng việc tìm đến gặp mặt Công chúa cũng đã khó. Mãi sau bác mới nghĩ ra một mẹo, liền tâu vua:

?Chung quanh Công chúa, cái gì cũng bằng vàng, t?bàn gh?đến bát đĩa cốc tách và các đ?gia dụng khác. B?h?có c?thảy năm tấn vàng. B?h?nên giao cho th?kim hoàn một tấn đ?làm đ?các vật dụng cùng các loại chim, thú rừng, các con vật k?l? Công chúa s?thích lắm. Ta s?đem những của đó đến gặp nàng xem sao.

Vua sai đòi tất c?các th?kim hoàn trong nước đến bắt làm đêm ngày cho xong những vật đẹp lộng lẫy. Khi đã đem các th?đó xuống thuyền, “bác Jôhannơt trung thành?ăn mặc gi?nhà buôn, vua cũng trá hình như vậy. Vua tôi vượt b?đi đến thành ph?của Công chúa Mai vàng.
“Jôhannơt trung thành?lên bến một mình, dặn vua ?lại ch? Bác nói:

?May ra thì thần đem được công chúa v?đây. Vậy b?h?nên cho dọn dẹp trang trí con thuyền, bày đ?vàng ra.

Người đầy t?trung thành
Người đầy t?trung thành

Sau đó, bác dắt vào lưng đ?mọi th?n?trang, rồi lên b?đi đến cung điện vua cha nàng. Khi vào trong sân, bác thấy một cô gái đẹp ?gần giếng cầm hai chiếc thùng vàng múc nước. Lúc quẩy nước lóng lánh đi, cô ngoảnh lại, trông thấy khách l? liền hỏi bác là ai. Bác cởi thắt lưng ra cho cô xem mà nói:

?Tôi là lái buôn, cô ?

Cô reo lên:

?Lắm đ?tư trang đẹp thật!

Cô đặt thùng nước xuống, xem từng th?rồi nói:

?Công chúa thích đ?vàng lắm. Ông cho Công chúa xem, Công chúa s?mua tất c?đấy.

Cô gánh nước đó là th?tì của Công chúa. Cô dẫn bác đến ra mắt công chúa. Công chúa thấy đ?n?trang thích quá, nói:

?Đẹp lắm, ta muốn mua ngay tất c?

Nhưng “bác Jôhannơt trung thành?bảo nàng:

?Tôi ch?là đầy t?của một phú thương. Những đ?này ch?là một phần không đáng k?trong s?hàng của ch?tôi đ??trên thuyền. Đ?vàng đó đẹp và quí giá vô cùng.

Nàng muốn bảo đem hàng đến cho nàng xem, nhưng bác Jôhannơt nói:

?Hàng nhiều quá, phải nhiều ngày mới tải được hết đến đây. Trong cung điện này e không có đ?phòng mà chứa.

Nàng càng thêm tò mò ao ước, nói:

?Th?bác đưa ta đến xem những vật quí của ch?đ?dưới thuyền vậy.

Jôhannơt hớn h?đưa nàng v?thuyền. Thấy nàng đẹp hơn c?trong tranh, vua sướng ngây ngất. Nàng xuống thuyền, vua đón vào. Jôhannơt đứng đằng sau bảo ngưi lái cho nh?neo:

?Căng hết buồm ra cho thuyền lướt nhanh như chim bay.

Trong khi đó, ?trong thuyền, vua cho Công chúa xem bát đũa, cốc chén, chim, thú rừng và những con vật k?l?bằng vàng. Nàng mải mê xem, không đ?ý là thuyền đã nh?neo đi được vài gi?rồi. Xem xong, nàng cảm ơn người phú thương gi?đ?v?cung. Ra tới mạn thuyền, nàng mới biết thuyền đã ra khơi, cánh buồm đương căng thẳng. Nàng s?hãi kêu lên:

?Thôi ta b?lừa rồi. Ta b?mắc vào tay một tên lái buôn, thà chết cho rảnh.

Vua cầm tay nàng bảo:

?Tôi không phải là lái buôn, tôi là vua một nước, ch?vì quá yêu nàng nên phải dùng mưu bắt nàng. Lần đầu thoạt tiên trông thấy chân dung nàng, tôi đã ngã xuống ngất đi.

Công chúa Mai vàng nghe nói yên tâm, cảm kích thuận ly vua.

Thuyền đang lênh đênh ngoài khơi thì một hôm, bác Jôhannơt ngồi đằng mũi chơi đàn bỗng thấy ba con qu?bay đến trước mặt bác. Bác bèn lắng tai nghe tiếng chúng vì bác hiểu tiếng chúng. Một con nói:

?Úi chà! Vua bắt Công chúa Mai vàng đem đi v?nhà rồi!

Con th?hai nói:

?Nhưng vua chưa chiếm được Công chúa đâu.

Con th?ba nói:

?Chẳng chiếm được là gì! Công chúa ngồi bên vua ?trong thuyền ấy.

Con th?nhất lại nói:

?Ăn thua gì! Khi vua lên b? một con ngựa màu hung s?nhảy lại. Vua mà lên ngựa thì ngựa s?bay lên chín tầng mây, vua không còn bao gi?thấy mặt v?tr?ấy nữa.

Con th?hai nói:

?Có cách nào thoát nạn không?

Con th?nhất đáp:

?Có ch? Nếu có một người khác nhảy tót lên ngựa, rút súng ?yên ra bắn cho nó chết thì cứu được vua. Nhưng ai bit được việc đó? Người nào biết mà nói với vua thì s?hóa đá t?chân đến đầu gối.

Con th?ba nói:

?Tao còn biết thêm là dù con ngựa có b?giết chăng nữa vua cũng không lấy nổi Công chúa đâu! Khi hai người v?đến cung điện, thì thấy một cái đĩa vàng trong đặt một cái áo lót của chú r?trông như dệt bằng vàng bằng bạc nhưng k?thực ch?là nhựa thông và diêm sinh. Nếu vua mặc áo lót đó thì s?b?thiêu đến xương tu?

Con th?nhất hỏi:

?Không có cách nào tránh được nạn ấy à?

Con th?hai đáp:

?Có, miễn là có người đeo bao tay, cầm áo lót ném vào lửa thì vua thoát nạn, Nhưng cũng chẳng ăn thua gì! Người nào biết mà nói ra cho vua biết thì s?hóa đá t?đầu gối đến qu?tim.

Con th?ba nói:

?Tao còn biết thêm là áo lót có cháy đi nữa, vua cũng vẫn chưa lấy được v? vì sau l?cưới, nếu cô dâu khiêu vũ thì người bỗng s?tái đi, rồi chết ngất. Nếu không có người nâng nàng dậy, mút ngực bên phải ra ba giọt máu, rồi nh?ngay đi, thì nàng b?chết mất. Nhưng ai biết mà nói ra cho vua biết, thì s?hóa đá t?đầu đến chân.

Ba con qu?nói chuyện xong lại bay đi. T?khi được biết hết s?việc, bác Jôhannơt buồn rầu, không nói năng gì c? Không nói thì hại đến vua mà cho vua biết thì thiệt đến thân, Nhưng sau bác nghĩ bụng: “Ta nhất định cứu nhà vua, dù phải hy sinh tính mệnh cũng cam?

Thuyền cặp bến, s?việc xảy ra đúng như lời qu?nói. Một con ngựa hung rất đẹp nhảy tới.
Vua nói:

?Được đ?ta cưỡi nó v?cung.

Vua chưa kịp lên ngựa thì bác Jôhannơt đã nhảy lên, rồi rút súng ?yên ra bắn chết con ngựa.
Những tên hầu khác vốn ghen ghét bác Jôhannơt nhao nhao lên:

?Nó xược quá! Dám giết con ngựa đẹp đem đến đ?vua cưỡi v?cung.

Nhưng vua bảo chúng:

?Chúng bay im đi, “Jôhannơt trung thành?của ta làm như th?chắc là có lý do chính đáng.

Vua và Công chúa v?cung thì thấy trên một cái đĩa bằng vàng có một chiếc áo lót chú r?trông tựa như là dệt bng vàng bằng bạc. Vua định lấy áo mặc thì bác Jôhannơt đẩy vua ra, lấy áo ném vào lửa cho cháy.

Những tên hầu khác lại nhao nhao lên:

?Đấy, nó lại đốt c?cái áo lót cưới của vua.

Nhưng vua lại qu?rằng:

?Jôhannơt hết sức trung thành của ta làm th?chắc có lý do, chúng bay biết đâu.

Hôn l?đã c?hành. Cuộc khiêu vũ bắt đầu, Công chúa sắp nhảy. Bác Jôhannơt luôn luôn theo dõi nàng, bỗng thấy nàng tái đi ngã lăn ra bất tỉnh. Bác vội chạy đến nâng nàng dậy và đem v?buồng đặt nàng lên giường. Rồi bác quì xuống mút ?ngực bên phải của nàng ba giọt máu, nh?đi. Công chúa hồi lại. Vua thấy vậy không hiểu tại sao bác lại hành động như th? nổi giận thét: “Giam nó vào ngục?

Sáng hôm sau, bác b?kết án t?hình rồi b?đưa lên giá treo c? Bác trèo hết bậc thang rồi nói:

?Trước khi b?x?t? tội nhân nào cũng được phép nói, vậy thần có được phép nói không?

?Được, ta cho phép.

?Thần đã b?x?oan, thần đã luôn luôn tận tụy với b?h? Rồi bác k?lại cho vua biết bác đã nghe thấy ?trên mặt b?ba con qu?nói với nhau những gì và tại sao bác đã phải làm những
việc vừa qua đ?cứa chúa. Vua bèn kêu lên:

?Tội nghiệp quá! Hãy tha cho Jôhannơt trung thành của trẫm. Cho bác xuống.

Nhưng bác Jôhannơt vừa nói dứt lời thì ngã lăn ra hóa đá rồi. Vua và hoàng hậu thấy th?buồn lm. Vua nói:

?Jôhannơt đã tận tụy với ta mà ta đã n?x?như th?ư!

Rồi vua sai khiêng tượng Jôhannơt vào buồng ng? đặt bên giường mình. Mỗi lần trông thấy tượng, vua lại khóc mà nói:

?Jôhannơt trung thành ơi, ước gì ta làm cho ngươi sống lại được.

Cách đó ít lâu, hoàng hậu sinh đôi. Hai đứa con trai lớn lên là nguồn vui của m? Một hôm, hoàng hậu đi l?nhà th? hai con ?nhà chơi gần b? B?lại ngắm bức tượng th?dài và nói:

?Jôhannơt trung thành của ta ơi, ước gì ngươi sống lại.

Bức tượng bỗng lên tiếng nói:

?B?h?có th?làm ta sống lại, nếu b?h?chịu hy sinh cái gì b?h?yêu quí nhất.

Vua nói:

?Trẫm s?vì ngươi mà hy sinh tất c?cái gì trẫm có ?trần gian.

Tượng đá nói:

?Nếu b?h?chịu t?tay chặt đầu hai Hoàng t?lấy máu bôi vào thần thì thần s?sống lại.

Nghe nói, vua rùng mình, không dám t?tay giết con. Nhưng vua lại nh?đến ơn người bầy tôi trung thành đã vì mình mà chết, bèn rút gươm chặt đầu hai con lấy máu bôi vào tượng thì qu?là tượng sống lại. Bác Jôhannơt lại khỏe mạnh tươi tắn đừng trước vua. Bác tâu với vua:

?B?h?ăn ?có thủy có chung, b?h?được hưởng phúc.

Rồi bác cầm lấy hai cái đầu lắp vào thân hai đứa bé, bôi máu vào ch?chặt. Hai đứa bé sống lại, chơi đùa chạy nhảy như trước. Vua mừng lắm. Khi thấy hoàng hậu v? vua giấu bác Jôhannơt và hai con vào một cái t?lớn. Hoàng hậu bước vào nói:

?Lúc nào thiếp cũng nghĩ đến “bác Jôhannơt trung thành?đã vì chúng ta mà chịu nạn.

Vua bảo:

?Nàng có th?làm cho bác sống lại, nhưng phải chịu hy sinh hai đứa con mình.

Hoàng hậu tái mặt đi, lòng se lại, nhưng rồi đáp:

?Bác Jôhannơt đã trung thành đối với mình, mình chu ơn bác nhiều lắm.

Vua thấy v?mình cũng chung một ý nghĩ như mình, thích lắm, đi m?t?cho bác Jôhannơt và hai con ra và nói:

?Lạy Chúa, bác đã được giải thoát và hai con nh?của mình sống lại.

Rồi vua k?cho hoàng hậu nghe s?việc vừa qua. T?đó, vua, hoàng hậu, hai Hoàng t?và bác Jôhannơt cùng vui hưởng hạnh phúc suốt đời.

Trò truyện cùng bé

Câu chuyện ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của những con người biết sống có tình, có nghĩa. Con người luôn vượt qua được những khó khăn, cản tr?nếu có tấm lòng cao thượng.

The post Người đầy t?trung thành-truyện C?tích th?giới appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Truy峄噉 c峄?grimm – Nh峄痭g c芒u truy峄噉 hay cho b茅 //pallas-international.com/truyen-co-grimm-vua-trom/ Wed, 16 Mar 2022 02:54:22 +0000 //pallas-international.com/?p=2242 Vua Trộm là một truyện c?tích Grim bản gốc đặc sc k?v?con trai của một gia đình nông dân, tuy thông minh lanh lợi nhưng lại anh ta lại không chịu làm những việc có ích.

The post Truyện c?Grimm-Vua trộm appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>
Một hôm, hai v?chồng bác nông dân làm việc xong, định ngồi ngh?mt lát trước căn nhà đơn sơ của h?thì bỗng nhiên có một chiếc xe lộng lẫy bốn ngựa kéo tới đ?ngay trước nhà. Một quý ông ăn mặc sang trọng t?trên xe bước xuống. Bác nông dân đứng dậy, đi tới v?khách sang trọng hỏi cần gì, hoặc có cần giúp đ?gì không. Người đó bắt tay bác nông dân, và nói:

– Tôi chẳng cần th?gì c? ch?muốn có một bữa ăn mang phong v?nông thôn xem sao. Hãy nấu cho tôi một món ăn bằng khoai tây như ông bà thường nấu, rồi cho tôi ngồi vào bàn ăn, ăn một bữa thoải mái với ông bà.

Bác nông dân mỉm cười, nói:

– Xem ra ngài là một bá tước hoặc hầu tước, thậm chí cũng có th?là một công tước. Những người quí phái như các ngài đôi khi lại nổi hứng th?đấy. Được thôi, nguyện vọng của ngài s?được đáp ứng!

V?của bác nông dân đi vào bếp, rửa khoai tây, sau đó làm thành món viên bột khoai tây hấp như thường ngày những người nông dân vẫn ăn. Trong khi bác gái làm những việc đó, bác trai nói với người khách l?

– Trong khi ch?đợi, mời ngài cùng tôi ra vườn xem tôi làm vườn.

Trong vườn bác nông dân đã đào xong một s?h? bây gi?bác trồng cây vào đấy. Người khách l?hỏi:

– Bác không có con cái à? Tại sao không đ?con làm giúp?

Bác nông dân tr?lời: – Không! Tôi đã từng có một đứa con trai, nhưng nó b?nhà đi. Nó là đứa con hư hỏng. Tuy thông minh lanh lợi, nhưng nó không học hành gì c? ch?toàn làm những chuyện tinh nghịch, cuối cùng thì b?chúng tôi mà đi, đến gi?tôi chẳng nghe được tin tức gì của nó.

Bác nông dân lấy ra một cây giống cho xuống h?trồng cây, rồi cắm một cọc chống ?bên cạnh, sau đó vun đất, dậm chặt, và dùng sợi rơm buộc ?phía trên, giữa và dưới của cây vào cọc chống. Người khách l?hỏi:

– Làm ơn cho tôi biết: vì sao bác không buộc cho cái cây mọc cong queo, còi cọc ?ch?kia, đ?cho nó mọc thẳng lên?

Bác nông dân cười, tr?lời:

– Nghe những điều quý ông nói. Xem ra quý ông không hiểu nhiều v?ngh?vườn. Cái cây ?đấy già rồi, thân có rất nhiều mấu, chẳng ai có th?uốn thẳng nó được nữa. Muốn uốn cây mọc thẳng, thì phải uốn khi nó còn non!

Người khách l?nói:

– Điều đó cũng như con trai của bác vậy. Nếu như bác dạy d?nó khi nh? thì nó đã chẳng b?nhà ra đi. Bây gi?nó đã lớn rồi, làm sao mà uốn nắn được tính ương bướng của nó nữa.

– Cũng chưa chắc vậy. Nó đã đi lâu rồi, s?rằng đã có những thay đổi. – Bác nói.

Người khách l?hỏi:

– Nếu bây gi?nó tới trước mặt, bác có nhận ra nó không?

– Nhìn nét mặt thì khó, nhưng nó có một nốt ruồi to bằng hạt đậu ?vai.

Bác vừa nói xong, người khách l?cởi áo ra cho bác nông dân thấy nốt ruồi to bằng hạt đậu ?vai. Bác nông dân thốt lên:

– Trời ơi, nó đúng thực là con trai tôi.

Bác nói tiếp: – Có ai ng?rằng đó lại là con trai tôi. Con gi?là một người giàu sang phú quý. Làm th?nào mà con được như bây gi?

Đứa con trai đáp: – ? thưa cha, cây non không uốn theo cọc thì mọc cong queo. Gi?thì nó cũng già nên không th?mọc thẳng được nữa. Làm sao con lại tr?nên giàu có ư? Con đã tr?thành một tên trộm. Nhưng cha đừng có s? con là vua trộm. Đối với con, khóa cửa then cài chẳng có nghĩa lý gì c? Con thích cái gì thì cái đó là của con. Cha ch?nghĩ con ăn trộm như những tên ăn trộm tầm thường. Con ch?lấy của người giàu. Của cải của người nghèo con không bao gi?đụng tới, thậm chí con còn phát chẩn cho h? Con lấy được của mà chẳng cần phải nhúc nhích người, chẳng phải vất v?suy nghĩ.

– ? con trai của cha, cha chẳng vui gì v?chuyện đó. Quân ăn trộm vẫn là quân ăn trộm. Cha nói con biết, ngh?ấy kết thúc bằng cái b?và cái gậy của thằng ăn mày.

Bác nông dân dẫn con trai ra mắt m? Nhìn con trai bác gái mừng đến phát khóc. Khi nghe con trai nói mình là vua trộm thì hai dòng nước mắt chảy trên khuôn mặt người m? Bà m?bảo:

– Dù nó có là quân ăn trộm đi nữa thì nó vẫn là con tôi. Tôi vẫn muốn nhìn gặp lại con mình.

C?nhà ngồi ăn bên bàn. Người con trai ăn một bữa đạm bạc mà lâu rồi anh ta không ăn. Người cha nói:

– Nếu ông ch?của chúng ta – bá tước sống ?trong lâu đài bên kia mà biết được con là ai và con làm gì. Ông ta s?không ôm con giống như trong l?đặt tên của con. Ông ta s?sai người treo con đung đưa trên giá treo c?

Người con nói: – Cha đừng lo, cha ? Ông ta s?không làm th?với con đâu, vì con rất sành sỏi trong ngh?của mình. Hôm nay, chính con muốn đến thăm bá tước.

Khi trời chập tối, vua trộm lên xe tới lâu đài của bá tước. Bá tước tiếp anh ta như tiếp một con người quyền quý. Sau khi nghe người khách l?t?giới thiệu, mặt bá tước trắng nhợt ra, ông đứng lặng người không nói mt lời. Cuối cùng ông nói:

– Ta là cha đ?đầu của anh, th?nên ta phải x?lý khoan dung và đ?lượng với anh. Anh t?xưng là vua trộm, ta muốn th?tài anh xem. Nếu anh thất bại thì anh s?b?treo c? tiếng qu?kêu là nhạc cưới của anh.

Vua trộm tr?lời: – Thưa ngài bá tước, ngài hãy nghĩ ba việc khó như ngài muốn. Nếu tôi không làm nổi thì ngài c?x?như ý ngài nói.

Bá tước suy nghĩ một lát rồi nói:

– Được rồi, việc th?nhất là anh phải lấy trộm được con ngựa của ta ?trong chuồng ngựa. Việc th?hai là khi v?chồng ta ng? anh phải lấy được khăn trải giường mà ta không h?hay biết, đồng thời còn phải lấy được chiếc nhẫn cưới ?ngón tay của v?ta. Việc th?ba cũng là việc cuối cùng, anh phải bắt cóc được v?cha x?và người giúp việc của ta. Anh nh?k?mọi việc, vì đây là chuyện mất đầu như chơi.

Vua trộm tới một thành ph?gần đó. ?đây anh mua của một bà lão nông dân quần áo, rồi mặc vào. Anh bôi da mặt thành màu nâu sẫm, lại v?thêm những nếp nhăn làm cho không ai có th?nhận ra anh nữa. Cuối cùng anh ta cho rất nhiều thuốc ng?vào trong thùng rượu vang Hungary. Anh đặt thùng rượu lên một cái giá rồi đeo vác ?lưng. Anh đi chậm rãi, loạng choạng v?phía lâu đài của bá tước.

Khi anh tới nơi thì trời đã tối. Anh ngồi xuống một tảng đá trong sân của lâu đài và ho l?kh?như một bà già b?đau ngực khó th? hai tay xoa vào nhau như là người đang b?rét cóng.

Trước cửa chuồng ngựa có mấy người lính đang ngồi, nằm quây quần quanh đống lửa. Một người lính trông thấy và gọi:

– M?già thân yêu, m?lại gần đây mà sưởi cho ấm. Nếu m?chưa có ch?nào ngh?qua đêm thì lại đây tìm tạm một ch?mà ngh?

Bà già lò dò bước lại, nh?những người lính tháo h?chiếc giá và thùng rượu ?trên lưng xuống, sau đó ngồi bên cạnh h?mà sưởi cho ấm. Một người lính hỏi:

– Bà già l?m? bà có cái gì trong thùng vậy?

Bà già đáp: – Có chút rượu vang. Bà dựa vào việc bán rượu mà sống. Các anh ăn nói t?t?lại tr?cho tiền thì bà sẵn sàng rót mời mỗi người một cốc.

– Lại rót đi! – Một người lính nói. 

Uống xong một cốc anh ta nói:

– Rượu ngon quá, cho xin một cốc nữa.

Anh ta uống thêm một cốc nữa. Thấy th?những người lính khác cũng uống rượu theo anh ta. Một anh lính gọi mấy người lính trong chuồng ngựa:

– Này, các cậu ơi, có bà bán rượu ngon tới, rượu lâu năm như tuổi bà c? Ra mà uống vài ngụm cho nóng người, còn tốt hơn c?sưởi lửa ấy.

Truyện c?Grimm-Vua trộm
Truyện c?Grimm-Vua trộm

Vua trộm phần 2

Bà già mang thùng rượu vào trong chuồng ngựa. Một người lính ngồi trên yên ngựa, một người vịn tay vào hàng rào, người khác đang cầm đuôi ngựa. Đám lính thi nhau uống cho tới lúc cạn thùng rượu mới thôi. Một lát sau, anh lính vịn tay hàng rào buông tay và gục xuống ng?và ngáy. Người lính cầm đuôi ngựa cũng buông tay và ng?người xuống ng? anh này còn ngáy to hơn. Người lính ngồi trên yên ngựa thì thân gập xuống xoài người ra tới c?ngựa mà ng? Anh này ngáy như thổi b?lò rèn.

Những người lính ?ngoài chuồng ngựa thì đã ng?say t?lâu. H?nằm ng?bất động, la liệt trên mặt đất như những tảng đá. Vua trộm thấy thời cơ đã thuận lợi, lấy một sợi dây thừng đặt vào tay anh lính từng vịn hàng rào, lấy cái chổi rơm đặt vào tay anh lính khi trước nắm đuôi ngựa. Nhưng biết làm th?nào với anh lính ngồi trên yên ngựa? Vua trộm không muốn đẩy anh ta xuống, làm th?có th?anh ta thức giấc và hô hoán lên. Vua trộm nhanh trí nghĩ ra một cách: tháo dây đai buộc yên ngựa ra, dùng mấy sợi dây luồn qua các vòng treo ?trên tường, buộc chắc yên ngựa lại, rồi kéo c?yên ngựa lẫn anh lính đang ng?lên trên không, rồi quấn dây vào một cái cột mấy vòng cho thật chắc.

Sau đó vua trộm cởi dây xích, nhưng khi dắt ngựa đi trên con đường lát đá thì có th?tiếng vó ngựa vang vào tận trong lâu đài nên vua trộm lấy gi?buộc vào móng nga, rồi cẩn thận dắt ngựa ra khỏi lâu đài và phóng đi mất.

Sáng hôm sau, vua trộm cưỡi ngựa tới lâu đài, đúng lúc đó bá tước cũng vừa mới dậy đang đứng bên cửa s?nhìn ra. Vua trộm hướng v?phía cửa s?nói lớn:

– Xin chúc bá tước một buổi sáng tốt lành. Tôi đang cưỡi con ngựa lấy t?chuồng ngựa đó. Ngài ngoảnh ra xem, lính của ngài đang ngon giấc. Ngài tới đó s?thấy lính canh sống thoải mái như th?nào.

Bá tước đành phải cười tr?và nói:

– Lần này anh thành công, nhưng lần th?hai thì không đâu! Ta cảnh cáo trước, nếu ta bắt gặp anh đang ăn trộm thì ta s?x?anh như một tên trộm.

Buổi tối, khi n?bá tước lên giường đi ng? bà nắm chặt bàn tay có ngón tay đeo nhẫn cưi, còn bá tước thì nói:

– Tất c?các cửa đều khóa then cài. Tôi s?thức rình ch?tên trộm. Thấy hắn nhảy qua cửa s?vào là tôi bắn chết ngay tại ch?

Vào lúc đêm khuya, vua trộm tới trước giá treo c?cắt đứt dây treo c? rồi cõng xác t?tội chạy v?phía lâu đài. Vua trộm bắc thang dựa vào tường cửa s?phòng ng?của bá tước. Sau đó vua trộm vác xác chết lên vai, trèo thang lên cửa s? Vua trộm đ?đầu người chết nhô qua cửa s? Bá tước vẫn thức rình liền bóp cò súng. Vua trộm th?xác chết xuống, còn mình cũng nhảy vội xuống, nấp vào một góc. Dưới ánh trăng, vua trộm nhìn rõ bá tước ra cửa s?leo thang xuống và đem người chết ra vườn, rồi đào h?chôn. Vua trộm nghĩ, gi?đúng là lúc thuận tiện. Vua trộm nhanh nhẹn ra khỏi nơi nấp, trèo thang lên cửa s?vào phòng ng?và gi?giọng bá tước nói:

– Phu nhân yêu quý, tên trộm b?bắn chết rồi, nhưng tôi lại là cha đ?đầu nó. Nó không phải là k?độc ác, nhưng là k?tinh nghịch. Tôi không muốn mọi người s?nhục nó và cũng rất cảm thông với b?m?nó. Trước khi trời sáng, tôi s?chôn nó trong vườn đ?cho mọi người không biết. Bà đưa cho tôi cái khăn trải giường đ?liệm nó, ch?không th?vùi nó như một con chó. 

Bá tước phu nhân đưa chiếc khăn trải giường. Vua trộm nói tiếp:

– Bà biết tính tôi đấy. Tôi vốn hào hiệp, bà đưa cho tôi chiếc nhẫn, con người bất hạnh này vì chiếc nhẫn mà mất mạng thì cũng đáng được chôn cùng cái nhẫn.

N?bá tước không dám trái ý chồng, mặc dù trong lòng không ưng nhưng vẫn tháo nhẫn đưa. Vua trộm cầm hai th?đó đi. Trước khi bá tước chôn xong người chết thì vua trộm bình an tr?v?nhà mình.

Bạn có biết không, bá tước dài mặt ngẩn người ra, khi sáng hôm sau vua trộm mang khăn trải giường và chiếc nhẫn cưới của bá tước tới. Bá tước bảo vua trộm:

– L?nào mày có phép phù thủy? Chính tay ta đào huyệt chôn mày. Vậy ai bới mày lên và làm cho sống lại?

Vua trộm tr?lời: – Người ngài chôn không phải là tôi, mà là k?t?tù treo ?giá treo c?

Rồi anh ta k?cho bá tước ht đầu đuôi câu chuyện. Bá tước thừa nhận, anh ta là một tên trộm tinh ranh. Nhưng bá tước nói:

– Nhưng việc của mày chưa xong. Còn việc th?ba nữa. Nếu không làm được thì việc mới làm này cũng chẳng giúp mày thoát chết.

Vua trộm không tr?lời, ch?tủm tỉm cười.

Đợi lúc đêm khuya, vua trộm vác trên lưng một bao tải, nách cắp một bó nến, tay cầm cái đèn đi v?phía nhà th? Trong bao tải toàn cua là cua. Ngồi trong nghĩa địa của nhà th? vua trộm lấy cua ra, cắm nến trên lưng, rồi thắp nến cho sáng, th?cho cua bò trên nghĩa địa. C?như th? vua trộm làm với tất c?cua có trong bao tải.

Làm xong việc đó, vua trộm mặc vào người chiếc áo choàng đen giống như chiếc áo choàng đen của cha x? Lại dán lên cằm một b?râu hoa râm. Khi đã cải trang xong, vua trộm mang theo mình chiếc bao tải khi trước đựng cua đi vào nhà th? bước lên bục giảng. Đúng lúc đó tháp chuông điểm mười hai tiếng. Khi tiếng chuông cuối cùng vừa dứt, vua trộm nói lớn với giọng ồm ồm vang:

– Hãy nghe đây, những con người tội lỗi. Ngày tận th?đã tới rồi! Ngày phán x?cuối cùng gần k? Hãy nghe đây! Hãy nghe đây! Ai muốn cùng ta lên thiên đường thì chui vào trong chiếc bao này. Ta là thánh Petrus, người canh cổng trên thiên đường. Các người c?nhìn ra ngoài nghĩa địa của nhà th? Những người chết đang đi mang theo hài cốt của mình. Hãy mau mau chui vào bao, ngày tận th?đã tới!

Giọng nói vang khắp xóm làng. Cha x?và người giúp việc ?ngay sát nhà th?nên h?nghe thấy trước tiên, nhìn thấy ánh đèn lấp loáng di chuyển khắp mọi nơi trong nghĩa địa. H?hiểu ngay, có chuyện không bình thường xảy ra. H?tới nhà th? lắng nghe những lời phán truyền. Người giúp việc huých cha x?và nói:

– Tại sao chúng ta lại b?l?cơ hội nh? Chúng ta hãy nh?chân lên thiên đường trước khi ngày phán x?cuối cùng tới!

Cha x?tr?lời: – Đúng th? cha cũng nghĩ vậy. Con có ưng thì ta cùng nhau đi!

Người giúp việc nói: – Vâng, thưa đức cha, xin người đi trước, con đi theo sau.

Cha x?đi trước và tới ch?bục giảng. Vua trộm đã m?sẵn miệng bao. Cha x?chui vào bao trước, tiếp theo là người giúp việc. Vua trộm lập tức buộc chặt miệng bao lại, tay túm miệng bao lôi t?trên bục giảng xuống đất. Đầu của hai k?ngu ngốc va đập liên tiếp vào các bậc lên xuống. Vua trộm bảo:

– Bây gi?đang đi qua vùng núi!

Vua trộm kéo bao qua làng. Lúc kéo qua vũng nước, vua trộm bảo:

– Gi?đang đi qua vùng có mây mưa!

Khi kéo bao lên các bậc thang của lâu đài, vua trộm nói lớn:

– Gi?đang leo lên các bậc thang ?trên thiên đường. Sắp tới sân trước của thiên đường rồi.

Khi lên tới sân thượng của lâu đài, vua trộm đẩy cái bao vào trong khu nuôi chim b?câu làm chim b?câu v?cánh bay. Vua trộm nói:

– Các v?có nghe thấy tiếng v?cánh của các thiên thần không?

Vua trộm cài then khu nuôi chim b?câu, rồi b?đi.

Sáng hôm sau, vua trộm tới gặp bá tước và nói rằng mình đã làm việc th?ba, đã bắt cóc được cha x?và người giúp việc. Bá tước hỏi:

– Th?mày đ?h??đâu?

– H?đang nằm trong bao tải ?khu nuôi chim b?câu. H?c?tưởng mình đang ?trên thiên đường.

Bá tước đích thân lên xem, chính mắt mình trông thấy nên tin rằng vua trộm nói đúng. Lúc cởi bao tải th?cha x?và người giúp việc, bá tước nói:

– Mày qu?là vua trộm. Mày hoàn tất công việc. Ta không chạm tới người mày lần này, nhưng mày phải rời khỏi x?s?này. Nếu mày còn quay tr?lại đây thì mày phải lên giá treo c?đấy!

Vua trộm chào t?biệt cha m?và ra đi tới những miền xa xôi. Không một ai được tin gì v?hắn.

— Hết —

The post Truyện c?Grimm-Vua trộm appeared first on Những câu truyện hay cho bé.

]]>